Chương 2: Tiến Cung Trả Nghĩa

Tịnh phu nhân buông roi, Từ ma ma nhặt lên rồi cất lại vào trong hộp gỗ. Những vết máu trên đó xem như là một bài học cho Quan Nguyệt, thân phận độc tôn và “Kẻ ăn nhờ ở đậu” Khác biệt rõ rệt. Muốn giữ được mạng nhỏ phải yên thân yên phận mà sống.

“Lão gia, nha đầu này suýt chút nữa đã hại chết Thực nhi, vậy mà chàng còn bênh nó sao?“

Tịnh phu nhân khuôn mặt ấm ức, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi ướt đẫm lệ nhìn Tịnh Phiên. Ông cũng biết phu nhân mình từ khi Quan Nguyệt được đưa về đã mặt mày khó chịu, nay lại dùng đến gia pháp trên người Quan Nguyệt ắt cũng có kẻ châm chọc, vì ông biết nàng sẽ không làm chuyện gì có hại đến Tịnh Thực.

“Chuyện này là như thế nào?“ Tịnh Phiên nhìn Từ ma ma hỏi chuyện.

Từ ma ma vâng lời, kể lại tất cả mọi chuyện cho Tịnh Phiên. Nhưng trong lời kể của Từ ma ma thì một đứa trẻ lên ba cũng cảm thấy có nhiều chỗ vô lý đến lạ.

“Ngươi nói là Nguyệt nhi đẩy Thực nhi xuống hồ?“

Từ ma ma hai bàn tay chắp trước ngực bỗng nắm chặt lại, thân thể cứng đờ mà khó khăn gật đầu.

“Ban đầu là ngươi nói thấy Nguyệt nhi ở cùng với Thực nhi trong sân đình. Khoảng một khắc sau lại tìm thấy Thực Nhi nằm trên bờ, điều này tự bản thân ngươi cũng không cảm thấy nó vô lý sao?“

Chưa kịp để Từ ma ma nói thêm lời nào, Tịnh Phiên lại tiếp lời: “Từ hoa viên đến hồ cũng mất khoảng một nén hương, mà trong khi đó ngươi phát hiện ra Thực nhi đang vùng vẫy dước nước. Điều này thật sự không thỏa đáng chút nào! Hơn nữa với một người luyện võ như Thực nhi thì một đứa bé năm tuổi yếu ớt như Nguyệt nhi sao có thể đẩy ngã xuống được?“

Thấy Từ ma ma chột dạ, từng lời nói của Tịnh Phiên khiến bà ta đứng hình không dám nói thêm lời nào hết. Tịnh Phiên quay đầu nhìn Âu quản gia, Từ ma ma sợ hãi lập tức quỳ xuống cầu xin.

“Lão gia, nô... nô tì biết... sai rồi!“

“Dám mưu hại chủ ngươi biết hình phạt sẽ như thế nào không?“

Tịnh Phiên gắt giọng càng khiến Từ ma ma sợ hãi hơn nữa. Từ ma ma có tên thật là Từ Trịnh, được bán vào phủ làm nô tì lúc đó cũng đã xấp xỉ hai mươi tám tuổi, ở bên cạnh Tịnh phu nhân cũng đã được hai mươi năm, nếu tính từ lúc Tịnh phu nhân gả vào phủ khi mười lăm tuổi.

Từ Trịnh cố gắng trả lời Tịnh Phiên: “Đánh... đánh gãy chân... sau đó lại...lôi... lôi ra ngoài... vứt...“



Từ Trịnh lúc này nước mắt nước mũi giàn dụa cầu xin Tịnh Phiên, nhưng ông lại không chút mảy may quan tâm. Lạnh lùng cho người lôi Từ Trịnh xuống đánh gãy hai chân rồi đuổi ra khỏi phủ, mặc cho bà ta tự sinh tự diệt.

Tịnh phu nhân đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, trong lòng sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Xem ra sau này không dễ gì đυ.ng vào nha đầu Quan Nguyệt kia, bà phải nhanh chóng đuổi nha đầu này đi, nếu không một ngày nào đó sẽ gây hại cho Thực nhi của bà.

Từ Trịnh bị hai gia đinh kéo ra ngoài phủ, y phục trên dưới đã thấm đẫm máu. Khuôn mặt tái nhợt nhạt rên lên từng tiếng đau khổ, bà ta cố gắng lết hai cái chân đã phế của mình dựa vào góc tường nghỉ ngơi. Tịnh phu nhân cùng hai nha hoàn bước ra từ cửa chính, trên tay bà là một hầu bao đựng đầy bạc, bên cạnh còn có một lá thư và một con dấu.

“Từ Trịnh, ngươi vất vả rồi. Số tiền này coi như là lộ phí đi đường ta cho ngươi, sau này có sống được hay không phải dựa vào bản thân ngươi rồi.“

Tịnh phu nhân dúi hầu bao, lá thư, con ấn vào trong tay nải của Từ Trịnh giọng nói ân cần. Từ Trịnh không nhịn nỗi nữa, bà ta muốn quỳ lạy chủ nhân mà mình đã theo mấy chục năm nay, Tịnh phu nhân chưa bao giờ xem bà ta là hạ nhân cả.

“Ta sẽ cho người đưa ngươi đến nông trang của Tịnh gia. Ở đó cũng sẽ có người giúp cho ngươi trong cuộc sống về sau.“

“Phu nhân, sau này Từ Trịnh không thể theo người được nữa, mong người bảo trọng thân thể.“ Từ Trịnh chắp hai tay lạy Tịnh phu nhân.

Tịnh phu nhân nắm chặt lấy vai Từ Trịnh, lòng không đành nhưng lại dứt khoát quay lưng đi vào trong phủ.

Tịnh Phiên đưa Quan Nguyệt về phòng của mình để tiện cho việc chăm sóc. Đại phu khám cho nàng cảm thán rằng cũng may vết thương không quá sâu, nếu mạnh tay và chịu thêm roi nữa chắc chắn sẽ mất mạng.

Hôn mê đã hai ngày mà Quan Nguyệt vẫn chưa tỉnh, Tịnh Thực thì đã tỉnh từ lâu. Khi biết chuyện mẫu thân trách phạt Quan Nguyệt, Tịnh Thực đã nói lại tất cả mọi chuyện ngày hôm đó cho bà nghe. Là Tịnh Thực trong lúc đi tìm chỗ trốn không may bị rơi xuống hồ nước, không liên quan đến nàng.

Tịnh phu nhân nghe xong trong lòng càng thêm tức đứa nhi tử ngốc này của bà, nhưng nhìn Tịnh Thực quỳ xuống cầu xin cho Quan Nguyệt mà lòng bà đau nên cũng chỉ ậm ừ cho xong chuyện.

***************

Ngày tháng thoát trôi, mười năm lại trôi qua. Nàng ngồi bên cửa phòng đưa tay hứng những bông tuyết đang rơi ngoài trời, trên mình còn bận thêm một cái áo choàng ấm áp



“Tiểu thư, phu nhân cho gọi người.“ một nha hoàn đẩy nhẹ cửa bước vào, nhún chân hành lễ rồi bẩm lên.

Nàng không nói gì, tiếp tục nghịch những bông tuyết hứng được trên tay. Nha hoàn kia thấy vậy liền lên tiếng thêm lần nữa.

“Phu nhân cho gọi người, tiểu thư!“

Nàng lúc này mới quay đầu lại nhìn qua nha hoàn kia, khẽ ừ một tiếng rồi căn dặn ra ngoài đợi, một lát nữa nàng sẽ đến.

Một nha hoàn khác lại bước vào, tuy nhiên y phục lại có chút khác biệt với nha hoàn đã vào trước đó, đó là y phục của nô tì nhị đẳng. Chỉ có nô tì nhị đẳng mới mặc loại y phục màu xanh nhạt, trên đầu cài trâm bạc. Nô tì trong phủ cũng chia theo thứ bậc, nhất đẳng và nhị đẳng cài trâm bạc, tam đẳng và tứ đẳng cài trâm gỗ, từ ngũ đẳng trở xuống không cài bất cứ thứ gì, chỉ vấn tóc rồi buộc lại bằng một dây vải dây hồng sau đầu để phân biệt.

“Tiểu thư, phu nhân cho gọi người gấp thế này chắc chắn là có chuyện gì rồi.“

Nha hoàn vừa bước vào lên tiếng, người này là Y Liên, người hầu thân cận bên cạnh nàng được Tịnh Thực ban cho. Từ lúc có Y Liên bên cạnh đám gia nô trong phủ cũng chẳng dám chọc đến nàng nữa, ngược lại khi nhìn thấy nàng còn cẩn thận hành lễ.

Quan Nguyệt mau chóng chỉnh tề trang phục rồi bước đến Tinh Nguyên Đường. Một thiếu nữ vừa tròn mười lăm bước đi nhẹ nhàng như gió, dáng dấp uyển chuyển giữa màn tuyết dày đặc. Y Liên theo sau che ô cho nàng, người của nha đầu này đã dính đầy bông tuyết buốt lạnh nhưng lại chẳng có chút kêu ca nào, đâu cũng là phận tôi tớ trong phủ mà thôi.

Vừa bước vào cửa đã thấy Tịnh phu nhân ngồi chễm chệ trên ghế, trên bàn còn có tách trà nóng hổi còn vương khói. Nàng vội vàng hành lễ, Tịnh phu nhân bất ngờ dịu hiền đỡ nàng đứng dậy rồi ân cần hỏi.

“Bao năm qua Tịnh gia không bạc đãi con đúng không?“

Nàng gật đầu chắc nịch, cái gật đầu này dường như khiến Tịnh phu nhân vui mừng hơn. Bà nắm lấy đôi tay thanh mảnh của nàng nói tiếp: “Ta có chuyện này muốn cầu xin con.“

Nàng ngỡ ngàng trước câu nói của Tịnh phu nhân, mười lăm năm nay sống trong phủ, chưa bao giờ Tịnh phu nhân cúi mình trước ai cả, luôn kiêu ngạo đứng giữa vùng đất huyện nhỏ bé này. Nhưng giờ đây lại chịu cúi mình cầu xin nàng một chuyện, điều này truyền ra bên ngoài không phải sẽ khiến bà mất mặt hay sao?

“Mẫu thân cứ nói đi.“

“Con tiến cung đi!“