Chương 5: Vẻ Đẹp Khuynh Thành

Tháng sau đã là ngày vào cung rồi, Quan Nguyệt khuôn mặt thẫn thờ, đôi mắt hướng về phía xa dường như đang đợi một ai đó. Nhưng bây giờ thì nàng còn có thể đợi ai? Người mà nàng đợi bao nhiêu năm đã đi mất rồi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Ba tháng trôi qua thật nhanh, dường như mọi đau thương đổ ập lên Tịnh gia vừa xảy ra hôm qua vậy. Quan Nguyệt nhìn cảnh đến chán rồi, nàng đứng dậy tiến đến bàn trang điểm sau đó ngồi xuống, cầm lấy cây trâm bằng ngọc tự tay cài lên đầu rồi bước ra ngoài.

Tịnh phu nhân lúc này đã đứng ngoài cửa đợi sẵn, Quan Nguyệt cúi người hành lễ rồi theo bà ra khỏi phủ mua chút đồ trang sức và đi lấy y phục đặt may ở tiệm vải.

Xe ngựa của Tịnh phủ cất bánh, khuôn mặt của Quan Nguyệt thoát ẩn thỏa hiện sau tấm rèn cửa xe, người đi đường nhìn thấy đều phải cảm thán vẻ đẹp mơ hồ của nàng dù cho chỉ là cái nhìn lướt qua nhanh chóng. Xe ngựa dừng lại trước tiệm vải lớn nhất huyện Yên Thanh - tiệm vải Quy Hanh, phu xe chạy ra sau lấy ghế rồi hai người lần lượt bước xuống xe, Tịnh phu nhân xuống trước còn nàng xuống sau.

Bà chủ tiệm vải thấy Quan Nguyệt và Tịnh phu nhân bước xuống xe liền chạy nhanh đến tiếp đón với vẻ mặt vui mừng.

“Xem ai đến này! Tịnh phu nhân, Tịnh tiểu thư mời vào trong!”

Tịnh phu nhân nhìn bà chủ Quy Hanh rồi bước nhanh vào trong, “Y phục ta đặt đã may xong rồi chứ?”

“May xong rồi, may xong rồi.”

Tịnh phu nhân ngồi xuống bàn, Quan Nguyệt đứng phía sau bà quan sát. Bà chủ gọi người đem bộ y phục ra, còn không quên giới thiệu về bộ y phục độc nhất vô nhị này.

Từng đường kim mũi chỉ được may trên y phục rất cẩn thận ngay ngắn, dường như chẳng thể tìm ra chút lỗi nào. Y phục màu hồng nhạt, chân váy được áp dụng kĩ thuật thêu hai mặt, hình ảnh mùa xuân rất sống động. Hoa anh đào nở rộ, vài cánh hoa bay nhẹ trong cái gió đầu mùa với những chú chim đậu trên cành dụi đầu vào nhau, tự như cảnh sắt này vốn không phải ở chốn phàm trần vậy.

Quan Nguyệt và mọi người đều nhìn đến ngẩn người, để may được y phục và thêu hai mặt một cách tỉ mỉ, tinh tế như thế này chắc hẳn không phải người bình thường. Tịnh phu nhân nhìn qua nàng hỏi.

“Nguyệt nhi, con cảm thấy như thế nào?”

”Rất đẹp ạ.” Quan Nguyệt cảm thán.



Tịnh phu nhân nhìn vẻ mặt hứng thú của nàng liền khen bà chủ tiệm may, xem ra kì tuyển tú lần này Quan Nguyệt trúng tuyển là cái chắc rồi. Quan Nguyệt đi vào trong thử y phục, Y Liên liền đi theo phía sau trợ giúp nàng, một khắc sau nàng đã trở lại với dáng vẻ thiếu nữ mười lăm tuổi trăng. Khuôn mặt đầy đặn, đôi má ửng hồng cùng đôi môi anh đào hông mọng nước khiến người ta nhìn đến không rời mắt.

Dáng vẻ của nàng e thẹn lại uyển chuyển, nốt chu sa hình cánh hoa trên trán càng tôn lên vẻ đẹp của nàng. Tịnh phu nhân nhìn Quan Nguyệt mà lòng không khỏi có chút tự hào, chưa đợi đến ngày tiến cung thì với vẻ đẹp nghiêng nước khuynh thành này chắc chắn làm cho các vương công quý tộc cũng sẽ đến dặm hỏi.

Tịnh phu nhân vui mừng đặt ngân phiếu vạn lượng trên bàn rồi cùng Quan Nguyệt ra về, lúc nàng bước ra khỏi cửa tiệm ai nấy cũng đều không nhịn được mà quay đầu nhìn nàng, có người vì mải nhìn mà tông trúng sạp của người khác.

Quay về phủ, nô gia trong phủ bây giờ càng xem trọng nàng hơn, cũng không dám liếc mắt hay chửi nàng trong lòng nữa bởi vì Tịnh phu nhân rất xem trọng nàng. Nói hoa mỹ thì yêu thương ”Quan Nguyệt là tia hi vọng duy nhất giúp Tịnh gia vực dậy”, còn nói thẳng ra thì là ”quân cờ giúp Tịnh gia lật ngược tình thế, lấy lại địa vị của mình.”

Quan Nguyệt cùng Y Liên quay về phòng tắm rửa, nước đã dặn đám nô tỳ chuẩn bị sẵn từ trước. Nàng cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, rồi tiếp đến lớp thứ hai, sau đó bước vào trong bồn ngồi xuống tận hưởng giây phút thoải mái nhất. Y Liên giúp nàng tắm rửa, còn không quên khen nàng.

”Tiểu thư ấy à, sắp tới sẽ là một con phượng hoàng đứng đầu hậu cung rồi vậy nên đừng yếu mềm như lúc trước nữa đấy nhé!”

Quan Nguyệt bật cười, nàng thừa biết rõ câu nói này là đang trêu chọc nàng chứ chẳng khen gì ở đây cả. Như nghĩ ra điều gì đó, nàng quay đầu nhìn Y Liên rồi hỏi.

”Y Liên, ta không muốn làm hoàng hậu!”

Y Liên khuôn mặt khó hiểu nhìn nàng, số mệnh đã định sẵn nàng phải làm hoàng hậu rồi, bây giờ lại nói không muốn chẳng phải quá nực cười rồi sao?

”Tại sao người lại không muốn chứ?” Y Liên hỏi lại nàng.

Quan Nguyệt dùng tay vớt lên một cánh hoa, đùa nghịch một chút rồi đáp lại: ”Dường như ta thấy kết cục của chính bản thân ta khi ngồi lên vị trí hoàng hậu, đến những giây phút cuối đời vẫn không có được tình yêu của bậc đế vương, cũng chẳng có chút tôn nghiêm nào của vị hoàng hậu đứng đầu hậu cung.

Nóng xong, nàng đứng dậy để Y Liên lâu người rồi mặc y phục vào, chải đầu. Nàng nhìn bản thân trong gương, rồi lại nhìn nha đầu Y Liên đang chải tóc cho mình.

”Y Liên, muội có mơ ước nào cho bản thân muôi không?”