Chương 6: Không Có Phúc Phận

“Mơ ước của muội sao?”

Y Liên tay vẫn cầm lược chải tóc, miệng đáp lại. Nghĩ ngợi điều gì đó, Quan Nguyệt mong đợi câu trả lời từ Y Liên.

“Đó là được đi theo tiểu thư!”

Quan Nguyệt lắc đầu mỉm cười, nha đầu ngốc này thật sự quá là ngây thơ rồi. Cái gì mà đi theo nàng chứ? Sau khi vào cung còn không biết được bao nhiêu nguy hiểm đang chờ đợi, đến bản thân nàng còn lo chưa được thì làm sao có thể lo cho Y Liên được chứ.

“Tiểu thư, vậy người có mơ ước nào cho người không?” Y Liên ngây ngốc hỏi lại.

Quan Nguyệt lặng người. Phải rồi, nàng có mơ ước nào cho nàng không? Nàng có bao giờ tự tìm cho mình một cuộc đời mới, không nghe theo lời sắp đặt của người khác.

Câu trả lời là không!

Từ nhỏ nghe theo số mệnh được sắp đặt sẵn. Lớn lên rồi thì nghe theo bậc bề trên quyết định số phận của mình. Nàng chẳng có sự lựa chọn gì cho mình cả.

Trong chốc lát tự hỏi bản thân, tìm ra câu trả lời mà nàng muốn. Một ý nghĩ vượt qua trong đầu Quan Nguyệt, nàng đáp lại: “Ta muốn cùng người mình yêu sống một cuộc đời an nhiên. Không cầu vinh hoa, cũng chẳng cầu phú quý. Chỉ cần ta và chàng sống ẩn dật vui vẻ bên nhau là được.

Nhận được câu trả lời của Quan Nguyệt, Y Liên cài trâm lên tóc nàng rồi đôi mắt hiện lên lộ vẻ đầy ngưỡng mộ. Quan Nguyệt nhìn thấy đôi mắt ngây thơ hồn nhiên của Y Liên, nàng dịu đôi mắt xuống rồi nhìn cái khăn nàng thêu trong lúc đợi Tịnh Thực quay về.

“Đáng tiếc là... cả đời này mong ước đó của ta cũng chẳng thực hiện được nữa.”

Tịnh phu nhân ngồi trên ghế, bên cạnh là hai nha hoàn đang quạt, dưới chân còn có một nha hoàn khác đang bóp chân. Đang hưởng thụ mọi thứ thì một giọng nói truyền vào tai khiến bà giật mình mở mắt.



Nhìn ra phía cửa thì đã thấy một người dáng dấp đầy đặn, trên người mặt một bộ y phục may bằng vải quý chỉ dùng cho cung nhân có chức vị tầm trung trong cung. Tịnh phu nhân thấy vậy mau chóng ngồi dậy, khuôn mặt niềm nở tiếp đón.

Nhưng dường như người kia không để bà vào mắt, thẳng thừng đi đến chỗ bà vừa ngồi rồi ngồi xuống, khuôn mặt không biến sắc. Tịnh phu nhân lúc này toát mồ hôi, gượng cười với người phụ nữ kia.

“Ma ma, không biết chuyện nô gia nhờ vả như thế nào rồi?” Tịnh phu nhân trong lời nói có ý thăm dò.

Người được gọi là ma ma kia đáp lại, : “Xem ra nữ nhi của nhà ngươi không có phúc phận đó rồi!”

Tịnh phu nhân xém chút nữa là đã ngã xuống sau khi nghe được câu trả lời. Rõ ràng bà đã sắp xếp mọi thứ rất yên ổn, tại sao bây giờ lại nói Quan Nguyệt không có phúc phận đó? Bao nhiêu ngân lượng bà cũng đã đưa rồi, đến y phục cũng đã may xong. Tại sao bây giờ lại nói như vậy được chứ?

“Lời này của ma ma là có ý gì, nô gia ngu dốt nghe không hiểu?”

Chén trà lúc này vừa được mang lên, Quan Nguyệt cũng đã đến. Nàng hành lễ với vị ma ma kia, rồi đứng một bên nghe chuyện.

“Tú nữ báo danh trong sáu tháng qua thật sự quá nhiều, hoàng thượng ra chỉ loại bỏ bớt những nhà thường dân, ưu tiên khuê nữ của các quan lại.”

Tịnh phu nhân lúc này đã thật sự sụp đổ rồi, bao nhiêu công sức bà đổ lên người Quan Nguyệt bây giờ nói chấm dứt là chấm dứt, làm sao mà bà chịu cho được.

Không thể như vậy được!

Bà không can tâm, đem chút ngân lượng ít ỏi còn sót lại trong phủ đưa cho ma ma, cầu xin hãy chừa lại một chỗ cho nàng. Nhưng vị ma ma kia lại từ chối không nhận, Tịnh phu nhân bất lực quỳ xuống khóc. Dập đầu đến nỗi chảy cả máu.



Vị ma ma kia thấy vậy liền mềm lòng, nói rằng không phải cũng không có cách. Chỉ là Tịnh phu nhân và Quan Nguyệt có đồng ý hay không thôi!

“Không làm tú nữ cũng chẳng sao, trong cung bây giờ cũng đang tuyển cung nữ. Không biết ý của hai người như thế nào?”

Tịnh phu nhân nghe xong liền ngập ngừng, sao lại là cung nữ chứ? Bà là muốn đem ”nữ nhi yêu quý” trên danh nghĩa này làm phi tần trong cung, còn bản thân và Tịnh gia được hưởng thơm lây mà thôi. Bây giờ lại bảo Quan Nguyệt tiến cung làm cung nữ, chẳng phải là làm cho cái mong muốn ban đầu của bà bị sụp đổ hay sao?

“Con đồng ý!”

Lời này của Quan Nguyệt nói ra đã làm cho Tịnh phu nhân đứng hình, ngay cả vị ma ma kia cũng bất ngờ không kém. Đối với những cô nương nhà khác mà nói, đã không tiến cung tuyển tú được thì tuyệt đối cũng không thể làm cũng nữ. Họ chỉ muốn tìm cho mình một điểm tựa cuối, có thể an yên mà sống thôi.

Ngày mai Quan Nguyệt sẽ cùng vị ma ma kia tiến cung. Theo lời của Tịnh phu nhân thì vị ma ma kia tên là Trương Tinh, là người đứng đầu của tất cả ma ma trong cung, có thể nói bà là người quyền lực nhất trong đám ma ma.

Tịnh phu nhân trong đêm ấy đi đến phòng của Quan Nguyệt đưa cho nàng một số đồ cần thiết rồi dặn dò vài điều.

“Con tiến cung rồi, mặc dù không thể làm tú nữ nhưng lại làm cung nữ. Đừng ăn nói lung tung kẻo lại rước họa vào bản thân.”

Quan Nguyệt gật đầu. Tịnh phu nhân lại đưa mắt nhìn qua chỗ Y Liên đang xếp đồ mà lên tiếng: “Nha đầu Y Liên cũng khổng thể theo con vào cung được, ta tính đưa cho nó một ít tiền và trả lại khế ước bán thân. Trả lại cuộc sống tự do cho nó, ý con thế nào?”

Y Liên đang xếp đồ nghe xong thì ngừng lại, Khóc lóc quỳ xuống cầu xin.

“Phu nhân, tiểu thư, cầu xin hai người đừng đuổi nô tì đi mà. Phu nhân và tiểu thư sau này muốn sai bảo điều gì nô tì cũng sẽ làm theo.

Quan Nguyệt thấy vậy liền dìu Y Liên đứng dậy rồi dỗ dành: “Y Liên, muội thật sự là không thể theo ta. Trong cung quá nhiều nguy hiểm, đôi lúc ta cũng không thể nào mà bảo vệ cho muội được.“