Chương 8: Đánh Nhau Đến Gà Bay Chó Chạy

Tú Nhi ôm một bên má đã đỏ ửng còn có cả dấu bàn tay của trưởng quản sự, đôi mắt hằn học sắc bén tựa như có thể khiến người ta sợ hãi. Quan Nguyệt đứng một bên xem chuyện coi như cũng hiểu rõ hơn một chút, Tú Nhi này lúc trước vốn là cành vàng lá ngọc của một đại thần đứng đầu văn võ bá quan trong triều. Sau này vì hám danh lợi mà sẵn sàng cấu kết với kẻ địch âm mưu làm loạn Đại Vũ, lúc bị phát hiện còn luôn miệng nói rằng cả giang sơn này đều thuộc về gia tộc hắn, còn những gì Hoàng đế có được vị trí như bây giờ chỉ là cướp lấy từ gia tộc của hắn mà thôi.

Hoàng đế nghe vậy đã giận càng thêm giận, ra lệnh chu di cửu tộc nhà hắn. Nhưng hắn lại thương nữ nhi của mình nên đã nhún nhường cầu xin, kết quả Tú Nhi từ một tiểu thư khuê các tham gia tuyển tú liền rơi xuống làm một thường dân đi tham gia tuyển cung nữ.

Nhưng mà một tiểu thư như nàng ta đã được cưng chiều từ nhỏ, khó tránh khỏi tính kiêu căng tự phụ, lên mặt ta đây với mọi người xung quanh. Từ một tiểu thư sống trong nhung lụa lại bị đẩy xuống làm nha hoàn bị người khác chà đạp thì ai mà chịu cho nỗi được, về tính lí trí thì nàng có thể cảm thông với nàng ta.

“Ngươi dám đánh ta sao?” Tú Nhi tức điên lên, chỉ tay thẳng vào mặt trưởng quản sự hống hách nói, ánh mắt sắc như con dao muốn phóng ra ngoài mà gϊếŧ người vừa đánh mình, “Từ nhỏ cho đến lớn phụ thân và mẫu thân ta chưa bao giờ đánh ta, vậy mà ngươi lại dám...”

Trưởng quản sự nghe vậy liền tiện tay tát thêm cho Tú Nhi một cái nữa, “Có gì mà ta không dám? Ta đánh ngươi đó thì làm sao nào? Một kẻ tiện tì như ngươi còn có thể làm gì được ta hả?”

“Ta tương lai sẽ là chủ tử của ngươi! Ngươi không nghĩ đến việc sau này ta đến tìm ngươi trả thù hay sao?”

“Câm miệng cho ta! Ngươi là cái thá gì mà dám tự xưng là chủ tử tương lai của ta, mau cút ra khỏi kia dọn phòng đi, dọn không sạch sẽ đừng hòng mà được ăn cơm!” Trưởng quản sự dùng đôi mắt khinh bỉ nhìn Tú Nhi, nói xong liền quay lưng bỏ lại nàng ta đứng như trời trồng.

Viên Viên bất giác trong lòng có chút lo lắng liền chạy đến bên cạnh Tú Nhi an ủi, nhưng nàng ta không biết điều lại đẩy Viên Viên ra rồi chạy ra ngoài. Nhanh tay túm lấy tóc của trưởng quản sự từ phía sau rồi đánh thật mạnh tay. Trưởng quản sự bị đánh bất ngờ không có cơ hội phản công liền nằm dưới đất ú ớ. Đợi Tú Nhi mệt lả người rồi, Trưởng quản sự lại lật ngược tình thế, ép Tú Nhi nằm dưới rồi ra sức đánh trả.

Tú Nhi dù mệt nhưng vẫn không chịu thua, hai người đánh qua đánh lại dưới sự ngỡ ngàng của bao nhiêu cung nữ đang đứng xem.

“Dừng tay lại cho ta! Các người làm cái gì thế hả!”

Một giọng nói lớn vang lên, nhưng Tú Nhi và trưởng quản sự vẫn còn đang đánh hăng say nào để ý đến người đang ra lệnh dừng tay chứ.

“Các người còn đứng ngây mặt đó ra làm cái gì, mau lôi hai người bọn họ ra cho ta!”

Hai nô tì phía sau nghe vậy, liền nhanh chóng chạy đến tách hai người ra. Nhưng thật không may là lại bị cào cho mỗi người một vết trên mặt, điều này khiến cho hai cung nữ kia tức chết nhưng vẫn nhẫn nhịn cố gắng lôi ra.



Tú Nhi và Trưởng quản sự quỳ gối xuống trước mặt Trương ma ma với đầu tóc rối bù, khuôn mặt bầm tím còn có chỗ sưng lên. Đám cung nữ đứng hóng chuyện một bên cười khúc khích, Y Liên thấy tình hình như vậy cũng không khỏi bật cười. Trưởng quản sự nhục nhã gào lên, “Các người kẻ nào dám cười ta cắt lưỡi kẻ đó!”

“Trương Tịnh, ngươi câm miệng lại cho ta.” Trương ma ma đập bàn hét lớn, cả đám đông sợ hãi im bặt. Trương Tịnh cũng không dám nói thêm lời nào nữa.

“Nói xem, chuyện này là như thế nào?” Trương ma ma nhìn thẳng vào mắt Tú Nhi, nàng ta thấy vậy lập tức kể lể, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn ra.

“Là trưởng quản sự đánh nô tì trước, nô tì chỉ đánh trả mà thôi.”, Tú Nhi quay mặt về phía bên phải, má trái lộ ra một bàn tay to in hằn trên mặt, nàng ta ấm ức, “Dấu vết của bàn tay còn in trên mặt nô tì đây này, Tú Nhi mong ma ma làm chủ.”

Trương ma ma nhìn qua Trương Tịnh: “Ngươi có lời nào để giải thích cho việc này hay không?”

“Tỷ tỷ, là cô ta khıêυ khí©h muội trước, tỷ phải làm chủ cho muội.” Trương Tịnh nhìn qua Trương Tinh với đôi mắt đẫm lệ, bà níu lấy vạt áo của Trương ma ma cầu xin.

Trương Tinh ngẫm nghĩ một hồi, liền phán, “Hai người các ngươi đều có tội, phải dọn tất cả bô ở các cung, dọn xong mới được nghỉ ngơi và ăn cơm có nghe thấy không?”

“Đừng mà tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội ruột hãy bỏ qua cho muội lần này được không?” Trương Tịnh dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Tinh, Nhưng Trương Tinh lại chẳng chút mảy may động lòng nào, đứng dậy chỉnh lại vạt áo cho chỉnh tề rồi nói, “Còn nói thêm câu nào nữa thì hình phạt gấp đôi.”

Nói xong liền rời đi một cách dứt khoát, Tú Nhi và Trương Tịnh ở phía sau lại hạnh họe nhau.

“Đều tại ngươi!” Trương Tịnh nhéo Tú Nhi một cái, nàng ta cũng đâu chịu thua, nắm lấy tóc bà ta rồi giật mạnh, “Tất cả cái này đều do bà gây ra, sao lại đổ hết cho ta rồi?”

Trương Tinh nghe thấy phía sau xì xầm liền quay lưng lại nhìn, hai người ngay lập tức buông tay. Cười hì hì với nhau, nhưng trong lòng lại đang mắng chửi lẫn nhau. Trương ma ma thấy vậy chỉ đành lắc đầu rồi rời đi.

“Tiểu Thư, xem ra cuộc sống trong cung cũng khá thú vị đấy chứ.” Y Liên ghé sát vào tai Quan Nguyệt nói nhỏ.