Chương 9: Điệu Múa Giữa Trời

Trương Tịnh và Tú Nhi mang theo tâm trạng buồn bực kéo xe chở đầy bô của các cung đến sân sau, hai người một trước một sau cùng nhau hợp lực đẩy cái xe chất đầy thứ hôi thối mặc dù không ưa gì nhau.

Đến nơi, hai người mỗi người hai cái mảnh vải nhỏ bịt mũi lại rồi bắt tay vào việc rửa bô. Quan Nguyệt, Y Liên và Viên Viên lén theo sau xem tình hình của bọn họ.

Tú Nhi vừa chạm vào bô đã ghét bỏ: “Tại sao ta phải làm việc này chứ! Đợi đấy, sau này ta lên được giường của Hoàng thượng rồi các người có còn xem thường ta nữa hay không!”

“Im miệng, nếu để người khác nghe được thì cái đầu của ngươi chẳng giữ được đâu.” Trương Tịnh ngắt lời Tú Nhi, khuôn mặt nhăn cả lại nhưng tay thì vẫn cố gắng kì cọ bô cho sạch. Mặc dù đã bịt mũi nhưng lại chẳng thể ngăn được cái mùi hôi thối ấy phảng phất dính trên người.

Y Liên đứng từ xa xem việc này liền không nhịn được cười khúc khích, Viên Viên cũng không nhịn nỗi nữa mà cười theo, còn Quan Nguyệt chỉ biết lắc đầu. Nàng nhìn bóng dáng của hai người cười đến quên trời quên đất liền ngây ra, xe ra hai người bọn họ vẫn còn rất ngây thơ. Ngày tháng sau này nàng nhất định phải chăm sóc bảo vệ bọn họ cho thật tốt.

Quan Nguyệt chợt lại nghĩ đến bản thân mình. Phải rồi, nàng yếu đuối thế này thì còn có thể bảo vệ được ai kia chứ? Vẫn là nên thay đổi bản thân, mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ cho những người xung quanh nàng, đồng thời họ cũng không bị tổn thương bởi những lời lẽ, khắc nghiệt trong cung.

Đợi Tú Nhi và Trương Tịnh rửa xong bô thì sắc trời cũng đã tối, mọi người đã dùng xong bữa và đi ngủ từ lâu. Duy chỉ có căn phòng của Quan Nguyệt là vẫn sáng đèn, trên bàn còn có chút thức ăn để dành cho Tú Nhi.

Tú Nhi mệt mỏi mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa thật mạnh khiến Y Liên đang say giấc giật mình tỉnh dậy, nha đầu dụi mắt nhìn Tú Nhí một cái rồi lại ngủ tiếp.

“Mệt chết ta rồi, sao hôm nay lại xui xẻo như vậy chứ?”

Nhìn thấy thức ăn trên bàn, Tú Nhi nuốt ực nước bọt rồi cầm đũa lên gắp đại một miếng đậu đã nguội.

Phi!

Nguội ngắt.

Tú Nhi buông đũa: “Nguội thế này thì ai ăn cho được, các người không biết hâm cho nó nóng lên sao?”



Viên Viên đang ngồi thêu hoa nghe xong liền định đứng dậy muốn mắng Tú Nhi, nhưng Quan Nguyệt lại không muốn xảy ra chuyện giống lúc chiều nên đã chủ động ngăn Viên Viên lại rồi bưng mấy đĩa thức ăn đi hâm lại.

Chừng một khắc sau, thức ăn đã hâm nóng được mang lên. Tú Nhi lúc này mới hài lòng mà ăn hết đống đồ ăn ít ỏi kia, ăn xong còn mắng ba người bọn nàng thật không biết chú ý gì cả. Sao có thể chừa lại một ít thức ăn cho nàng ta vậy chứ?

Viên Viên thấy vậy liền không nhịn được nữa: “Bọn ta đem phần đồ ăn của mình chia cho cô, cô lại bảo bọn ta để lại quá ít thức ăn sao? Vậy thì từ nay trờ về sau cô hãy nhịn luôn đi đừng có mà ăn nữa!”

“Dám cãi lời ta? Có tin ta đánh ngươi không?” Tú Nhi đập bàn, giơ bàn tay định đánh Viên Viên thì bị Quan Nguyệt ngăn lại.

Y Liên bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, nha đầu ngốc cái đầu rối bời lên đôi mắt lờ mờ hỏi đang xảy ra chuyện gì. Quan Nguyệt dỗ dành Y Liên: “Không có gì đâu, muội ngủ tiếp đi mai còn dậy sớm học lễ nghi đó.

Nha đầu nghe lời nàng nằm xuống ngủ tiếp, Quan Nguyệt hất tay Tú Nhi cảnh cáo, “Nếu hôm nay cô dám tát Viên Viên một cái ta sẽ trả lại cho cô mười cái.” Viên Viên lúc này đứng ở sau lưng Quan Nguyệt nhìn nàng bằng đôi mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ, thật không ngờ trong cuộc đời của nàng ấy cuối cùng cũng có người bàn hữu thật sự muốn giúp đỡ nàng ấy.

Tú Nhi không nói gì nữa, ôm cục tức quay trở về giường của mình.

Sáng hôm sau các cung nữ xếp thành ba hàng dài đợi Trương ma ma đến điểm danh. Y Liên ngáp một cái rồi vươn mình, Quan Nguyệt thấy vậy liền hỏi nha đầu này, “Không phải đêm qua muội ngủ sớm lắm sao? Sao bây giờ dáng vẻ của muội lại giống con sâu thiếu ngủ vậy?”

Y Liên lắc đầu, “Tiểu thư...” Quan Nguyệt nhìu mày, nha đầu vội bụm miệng sau đó sửa lại cách xưng hô: “Tỷ không biết đấy thôi, đêm qua muội trằn trọc mãi có ngủ được đâu cơ chứ.”

Quan Nguyệt bật cười, nha đầu này thật biết nói dối rồi, rõ ràng hôm qua ngủ rất ngon là đằng khác. Trương ma ma khẽ hừm một cái, đám đông đang vui vẻ bàn tán bỗng nghe thấy vậy liền im bặt.

“Các người nếu trong quá trình luyện tập biểu hiện tốt chắc chắn sẽ tăng được thứ hạng, nếu may mắn leo lên được lên giường của Hoàng thượng thì coi như chim hóa thành phượng hoàng.”

Đám cung nữ nghe xong liền có phần phấn khích, có thể leo lên được giường của Hoàng thượng, được sủng ái dù chỉ là một thời gian ngắn ngủi cũng khiến cho bọn họ vui mừng đến nhường nào rồi. Nhưng Quan Nguyệt thì lại không giống vậy, nàng sợ cái trốn cung cấm này, một khi bước vào con đường làm phi tần ắt hẳn sẽ phải đấu tranh hết mình để có thể sống.

Giờ học bắt đầu, đầu tiên là lễ nghi “hành lễ” trong cung. Lưng và đầu phải thẳng, khi hành lễ chân phải đưa ra sau một chút và tay trái phải đè lên tay phải đặt bên phải hông của mình.



Sau một ngày tập thì sẽ xếp hàng kiểm tra việc học hành. Nha đầu Y Liên học tập khá nhanh, ngược lại Viên Viên xuất thân từ con nhà nông nên tập mãi cũng chẳng thể nhớ được các động tác. Quan Nguyệt vẫn kiên nhẫn dạy, cuối cùng đáp lại sự chăm chỉ của Viên Viên là câu nói thông qua của Trương ma ma.

Viên Viên vui mừng cảm ơn Quan Nguyệt, nàng cũng vui thay cho nàng ấy. Còn về Tú Nhi, nàng ta được sắp xếp đi theo một vị quý nhân mới được sắc phong. Tuy là đi theo vị Quyên quý nhân này chẳng có cơ hội tốt để lật mình nhưng Tú Nhi vẫn ngày đêm mong muốn trèo lên giường của Hoàng thượng.

Ba tháng trôi qua thật nhanh.

Tối đến Quan Nguyệt vì ngủ không được nên ra sân trước ngồi ngắm trăng cho tâm trạng tốt hơn. vì tiết trời đã trở nên lạnh hơn, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi vào ban đêm nên Quan Nguyệt khoác một cái áo cho đỡ lạnh, nàng đưa mắt phượng u buồn nhìn ánh trăng đang sáng rực giữa bầu trời đen kịt kia.

Nàng lại nhớ nhà rồi, thật sự rất nhớ.

Đôi bàn tay Quan Nguyệt lạnh cóng, nàng thổi hơi nóng từ miệng vào bàn tay tìm chút sự ấm áp. Một tiếng đàn vang lên giữa khoảng không lạnh lẽo, Quan Nguyệt nhắm mắt cảm nhận giai điệu ấy rồi bất giác đứng dậy múa giữa bầu trời tuyết rơi.

Giữa những đốm trắng xoá rải đầy đêm tối, bóng dáng nàng uyển chuyển theo nhịp điệu của đất trời. Tà áo lướt nhẹ vẽ ra những nét đỏ rực trên nền đen thăm thẳm, tựa như chiếc lông hồng vυ"t lên trong trời l*иg lộng gió. Đôi mắt nàng sáng ngờ theo từng cú xoay tròn. Mỗi một nhịp thở, một ánh nhìn, đều hòa quyện gọn ghẽ vào bước chân của điệu múa.

Khung cảnh này thật sự khiến cho người ta phải động lòng. Tiếng đàn cừa dứt, động tác của Quan Nguyệt cũng dừng lại. Lúc này một nam nhân từ trên trời bay xuống ôm lấy eo nàng rồi lại cùng nàng múa một điệu. Một điệu múa kìa quặc, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đưa nàng bay lên giữa không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền tuyết trắng xóa. Mái tóc dài của nàng tựa như những sợi tơ mềm mỏng lướt qua mũi hắn phảng phất một mùi hương lan nhẹ nhàng.

Mặc dù ban đầu còn khá bất ngờ về người nam nhân này nhưng rồi người này không có ý đồ xấu nàng liền buông lỏng cùng hắn múa hết bài.

Kết thúc điệu múa, Quan Nguyệt và người nam nhân kia đối mặt với nhau, dường như nàng còn cảm nhận rõ hơi thở ấm áp từ người của hắn. Quan Nguyệt bất giác muốn thoát khỏi hắn nhưng bị giữ chặt lại, đến khi có người đến mới buông ra.

“Ai da, Vương gia của tôi ơi, người có thể đừng chạy lung tung như vậy được không hả? Làm thần sợ chết mất thôi.” một người khác chạy vội đến chỗ của hai người bọn nàng, tuy nhiên người này theo nàng đoán chỉ tầm tuổi của nàng thôi. Chắc chắn là tiểu thư đồng của vị được gọi là Vương gia này.

“Tiểu mỹ nhân, lúc nãy bổn vương thấy cô múa theo tiếng đàn dáng vẻ rất kinh động lòng người. Bổn vương thấy cô múa không tồi nên mới múa cùng cô một đoạn, cô không oán trách chứ? Vương gia dùng quạt nâm cầm Quan Nguyệt, giọng điệu trêu ghẹo.

Tiểu thư đồng thấy tình cảnh này liền gắt giọng với nàng: “To gan, thấy Uất Trì Ngư Giang Vương gia mà không hành lễ?”