Chương 1: Du͙© vọиɠ dơ bẩn

Khi Hoa Ly đi ngang qua hoa viên, tầm mắt cô lơ đãng nhìn thấy một hoa thợ đang tu bổ lại hoa viên, bóng dáng anh cao lớn dị thường, mơ hồ có thể nhìn thấy được hắn thuần thục thế nào mà chỉnh nhánh cây, thời tiết lúc này có chút oi bức, áo thun ngắn tay trên người đã bị mồ hôi tẩm ướt.

Nam nhân tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của cô, cánh tay cường tráng đột nhiên dừng lại, xoay người lại.

Hoa Ly sửng sốt, nhìn khuôn mặt xa lạ của nam nhân, mới chợt nhớ đến, hôm trước quản gia có nói qua, ông vừa thuê một hoa thợ mới, bất quá thấy người nọ trẻ như vậy làm cô có chút ngạc nhiên, trong trí nhớ của cô, hoa thợ trong nhà đều ở tuổi lão nhân a.

Cô cười cười, xoay người rời đi.

Nam nhân đang cầm kéo cắt hoa lãi không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt hắn sáng quắc nhìn thân ảnh thiếu nữ yểu điểu biến mất ở lầu chính, hầu kết mạnh mẽ lăn lộn vài cái, cả người nóng bức.

Đó là Đại tiểu thư của Hoa gia, là thiên kim hào môn chân chính, cô nổi tiếng với vẻ mỹ lệ mà cả thành phố A này đều biết.

Hai ngày, hắn vẫn luôn canh giữ ở đây chờ cô ấy đi qua, hắn như đói khát mà nhìn chăm chú vào cô thiếu nữ ấy, nhất cử nhất động, hèn mọn mà nghĩ đến cô.

Ngay cả ban đêm nằm mơ, tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của cô, khi ở trong mộng hắn không cần phải sợ hãi, chỉ điên cuồng đem cô ấy ấn dưới thân, không màng tất cả mà xé rách váy áo cô, biếи ŧɦái liếʍ mυ"ŧ nước mắt thuộc về cô, hương vị ấy, ngọt cực kỳ… Trong mộng, hắn một lần rồi lại một lần dùng đại dươиɠ ѵậŧ hung hăng xỏ xuyên qua cô, thao đến khi cô khóc lóc cầu xin, cầu hắn đem tịch dịch bắn đầy tử ©υиɠ cô…

Liên tục một tháng, mỗi lần Hoa Ly đi ngang qua hoa viên đều có thể gặp được người thợ làm hoa mới kia, dần dần cô biết tên của anh là Bạc Đình, là cháu trai của lão thợ hoa, vào những lúc nhàn rỗi không việc gì, cô sẽ ở trong hoa viên dạy anh viết chữ, ngẫu nhiên còn sẽ đàn dương cầm cho anh nghe.

“Dễ nghe ha?”

Nam nhân sớm đã lạc vào cõi tiên, nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ, ngây ngẩn gật đầu.

Tiểu thư của hắn a, đơn thuần như tờ giấy trắng, đối với ai cũng ôn nhu như vậy, cô ấy không keo kiệt nụ cười của mình. Mà bản thân cô ấy khi sinh ra đã có sẵn sự cao quý ưu nhã, vô cớ làm người ta có khát vọng phá hủy cùng chiếm hữu.

Giờ khắc này, cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết được người bên cạnh cô là hắn thật thấp kém, ảo tưởng muốn làm bẩn cô, thao cô…

Mỗi ngày, những du͙© vọиɠ dơ bẩn ấy vẫn như cũ, nó như muốn thiêu đốt lấy hắn, hắn muốn chờ đợi, muốn kiên nhẫn chờ, chờ một cái cơ hội được đến bênh cạnh cô.

Thẳng đến một đêm mưa kia, cơ hội thuộc về hắn cuối cùng đã tới…



Tác giả: Rốt cuộc tôi đã có thể bắt đầu thử tài văn chương mới rồi ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~