Chương 1: Đứa con vô thừa nhận

Đoạn Cẩm Dự nhận được cuộc gọi từ cha khi cậu đang trên đường trở về ký túc xá sau giờ học. Đối phương ngữ điệu xa cách, thanh âm lãnh đạm thông báo rằng cậu mau về nước tham gia hôn lễ của Đoạn Hân Duyệt .Khi nghe đến cái tên "Đoạn Hân Duyệt", cậu ta phản ứng trong vài giây trước khi nhớ ra rằng đây là chị gái của mình.

Không chờ Đoạn Cẩm Dự mở miệng thì bên kia đã cúp điện thoại, như thể cậu là một ôn thần phảng phất, nếu mắc phải thì thật là xui xẻo.

Đoạn Cẩm Dự đứng ở trên ban công, xuyên thấu qua cửa kính, cậu nhìn thấy nụ cười chế giễu chính trên mặt mình.

Bầu trời đằng xa như bị ai đốt cháy đỏ rực, những đám mây được phủ bởi 2 màu sắc chủ đạo là cam và đỏ. Thời tiết ở Florida vào tháng 9 hơi nóng và khô, với một cơn gió u ám thổi qua tai.

Đoạn Cẩm Dự cùng Đoạn Hân Duyệt đều là con của nhà họ Đoạn, nhưng bây giờ một người như được đưa lên trời, người còn lại như bị đuổi khỏi đất nước, và không được phép quay trở lại. Này hết thảy chính là bởi vì Đoạn Cẩm Dự là người song tính, bị gia đình họ Đoạn coi đó là vết nhơ, Đoạn gia đối với đứa nhỏ này coi như không có, thậm chí vì sĩ diện đã đuổi nó đi.

"Hey, Du, how are you talking to?" (Này Dự, bạn đang nói chuyện với ai vậy?)

Một giọng nam trẻ từ phòng khách vọng ra.

“I’m on the phone.” (Tôi đang nghe điện thoại.)

Đoạn Cẩm Dự quay mặt lại nói với người trong phòng.

Đó là một người đàn ông ngoại quốc, dáng người Anh cao lớn, mặc áo ngắn tay, quần ống rộng đã qua giặt là đến nỗi bạc trắng, bước đến ghế sô pha và nằm xuống, mở một túi khoai tây chiên và bỏ vào miệng, hỏi:

“Call your girlfriend?” (Với bạn gái ?)

“No, its a harassing phone.” (Không, là cuộc điện thoại quấy rối.) Đoạn Cẩm Dự quay người trở về ký túc xá. Cậu liếc nhìn chiếc ghế sofa với người đàn ông đang rắc khoai tây chiên và nói, “Joe, I’m going home tomorrow. "(Joe, ngày mai tôi sẽ về nhà.)

Joe sững sờ trong hai giây, mắt anh mở to, "Return home!" (Trở về nhà?)

Đoạn Cẩm Dự lãnh đạm, "Yes."

Joe hiển nhiên còn định hỏi thêm, nhưng Đoạn Cẩm Dự không cho hắn cơ hội, liền trở về phòng, để lại Joe sững sờ.

Cùng Đoạn Cẩm Dự chung sống mấy năm nay, Joe chưa từng nghe người bạn cùng phòng này kể về gia đình cậu ta, chỉ biết Đoạn Cẩm Dự buổi sáng dậy đi làm, buổi tối mới về nhà, còn không thì ở lại thư viện.

Đây thực sự là một thanh niên Trung Quốc nghiêm túc và có động lực.

Joe nghĩ vậy.

Đoạn Cẩm Dự mua vé máy bay vào buổi sáng, lúc cậu đến nơi thì đã là ngày hôm sau.

Hòa mình vào đám đông, giọng nữ nhẹ nhàng trên đài với tiếng hành lý trên mặt đất, lẫn trong tiếng người ồn ào. Họ đang bận rộn về nhà hay đang đi công tác, không ai để ý đến người thanh niên đứng núp mình trong góc.

Đoạn Cẩm Dự không có kế hoạch trở lại Đoạn gia, sau khi ra sân bay liền lái xe đến khách sạn nhận phòng, tắm xong liền ôm đầu đi ngủ.

Không biết mình đã ngủ được bao lâu thì tiếng chuông cửa vang lên.

Giấc ngủ của Đoạn Cẩm Dự rất nhẹ, sau khi tỉnh lại, cậu miễn cưỡng nhấc chăn, xuống giường mở cửa.

Đứng ở cửa là một người đàn ông cao lớn, nhưng lưng lại gù, trên mặt mang một cặp kính gọng đen rất lớn, mái tóc dài rối bù, lòa xòa trước hàng lông mày mang đến cảm giác ảm đạm.

"Anh không sao chứ?"

Đoạn Cẩm Dự ngáp một cái, không quan tâm đến chiếc áo choàng tắm đang buông lỏng trên người.

Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, nhưng ngay lúc bắt gặp tầm mắt của Đoạn Cẩm Dự anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, đưa chiếc túi trong tay cho cậu, “Thưa anh, đây là quần áo mà nhà họ Đoạn chuẩn bị cho anh. "

Giọng anh ta khàn khàn, như thể cố gắng chịu đựng.

Đoạn Cẩm Dự ngẩn ra, cậu xoa xoa mái tóc rối bù như chuồng gà, vươn tay định lấy túi quần áo trên tay đối phương, nhưng lại vô tình chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông.

Sau khi nhìn thấy Đoạn Cẩm Dự đã cầm được túi, người đàn ông không muốn ở lại lâu hơn liền vội vàng rời đi.