Chương 4

Mỗi buổi tối Gin đều sẽ ở trong phòng Conan nhưng hôm nay hiếm thấy mà không xuất hiện, chắc là có chuyện quan trọng cần giải quyết, tuy nhiên điều này cũng không làm ảnh hưởng tâm tình của Conan, cuối cùng ban đêm cậu cũng không cần phải nhìn thấy thân ảnh của người nào đó cũng không cần bị coi là gối ôm mà dùng, đúng là chuyện làm người vui vẻ.

Nhưng đêm nay lại có một vị khách không mời mà tới.

"Cậu nói xem, ông trời cho cậu bao nhiêu lá gan mà cậu lại dám xong vào nơi này?" Conan nhìn thấy thân ảnh đứng bên ngoài cửa sổ sát đất cũng không có bao nhiêu bất ngờ, dù gì gia hỏa này bình thường cũng làm không ít loại chuyện như vầy.

"Cậu thấy tôi không lẽ không có chút vui mừng nào sao?"

"Tại sao tôi phải vui mừng?" Conan trợn trắng mắt với anh.

"Tôi tới đây chính là để cứu tiểu quỷ cậu đó."

"Tôi có bảo cậu tới à?"

"... Nói câu dễ nghe cậu sẽ chết à."

"Sẽ chết."

Đối phương nghe vậy có chút vô lực mà vỗ trán.

"Không nói nhiều nữa, tôi tạm thời đã phá hủy mới nghe trộm cùng camera nhưng chỉ kéo dài được 15 phút. Kế hoạch cứu viện cũng đã chuẩn bị xong, cậu nhanh lên một chút."

"Sao mấy người tìm được nơi này?" Conan mặc xong quần áo sau đó thuận tiện bế Bạc vẫn còn đang ngủ đi đến trước mặt đối phương.

"Bởi vì khu Đông Kinh này là nơi duy nhất khong thu được bất kỳ tin tức gì, tôi chỉ đến thử vận may thôi, ai ngờ vận khí của tôi luôn không kém, ha ha." Người đó nói xong bế Conan lên, cởi bỏ bộ trang phục vệ sĩ lộ ra một thân màu trắng.

"Đi thôi." Cất cánh bay đi, Kid mang theo Conan rời khỏi biệt thự, nhưng một thân trang phục màu trắng của anh lại khiến cho vệ sĩ ở dưới chú ý đến. Nháy mắt toàn bộ biệt thự vang lên tiếng chuông cảnh báo, Gin nghe được tiếng liền bước nhanh ra, nhìn thấy trên bầu trời là một thân ảnh màu trắng, nguy hiểm mà nheo đôi mắt.

"Tôi cảm thấy có khả năng cậu sẽ bị bắn rớt..." Conan nhìn phía dưới thấy một nhóm tay súng bắn tỉa đã chuẩn bị đầy đủ, đầu đột nhiên có chút đau.

"Vậy để tôi cho cậu xem thiên tài ảo thuật gia làm ra ma thuật như thế nào." Kid lại không chút hoang mang, khóe miệng giơ lên một nụ cười tự tin.

"Hả?" Còn chưa kịp tò mò xong liền cảm giác được bản thân xuất hiện ở một nơi khác, thân thể lung lay sau đó bị đẩy mạnh vào một căn nhà nhỏ.

"Tiểu thiếu gia, ngồi yên." Thì ra Kid thừa dịp cây cối che đậy trong nháy mắt thả Conan xuống một chiếc canô bên bờ biển, mà người điều khiển canô không phải ai khác mà là quản gia của Kid.

Kid cũng không đi theo, vẫn như cũ bay trên bầu trời.

"Tiểu quỷ, lần này cậu thiếu tôi một ân tình lớn đó." Kid nhìn xuống nói, che lại cánh tay trái bị bắn rơi xuống một phương hướng khác.

Không biết từ nơi nào xuất hiện một chiếc trực thăng, cạnh cửa xuất hiện một người nâng giá đỡ súng lên, không chút nương tay nhắm bắn thẳng vào Gin.

Gin theo bản năng mà nghiêng nghiêng đầu, viên đạn liền lướt qua mặt hắn bắn thủng cây cối phía sau.

Một lần nữa nâng súng lên, lợi dụng ống nhắm thấy được đối phương, Gin hung hăng cắt chặt răng đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dỵ.

Akai Shuuichi.

Có thể tìm đến nơi này hoàn toàn dựa vào thư tín của Kid, lúc Kid phát hiện Conan liền nhanh chóng gửi tín hiệu đi. Cũng may là đến kịp lúc.

Mà Jodie dừng xe trong rừng cây cũng kịp thời tìm được Kid, cứu người sau đó cùng nhau rời đi.

Gin nhìn trực thăng lượn một vòng trên biệt thự sau đó rời đi, ánh mắt lạnh băng.

Không sao cả, lần này thả mèo con đi, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ đưa người trở lại nơi này.

"Cool guy bị cứu đi, anh không nóng nảy?" Vermouth lười biếng dựa vào khung cửa, nhìn Gin thu hồi súng bình tĩnh đi tơi, nhàn nhạn hỏi.

"Một ngày nào đó em ấy sẽ là của tôi." Đối với chuyện này Gin nhất định phải làm được.

Dứt lời, Gin không nói thêm gì nữa mà lên lầu vào phòng.

"Cả ngày cứ ôm mèo con như vậy có ngày cậu thành người chăn nuôi mất?" Từ lúc Conan trở về liền thấy cậu lúc nào cũng ôm một con mèo con Scotland chơi đùa, cũng không biết là cậu ăn trúng thuốc gì.

Haibara đối với hành động của Conan lúc nào cũng phải trợn trắng mắt.

"Mèo con này là Vermouth cho tôi, dù gì cũng là một sinh mệnh, không ai chăm sóc nó nhất định sẽ chết. Huống hồ nó rất đáng yêu."

"Lá gan thật lớn, đồ tổ chức cho mà cậu cũng dám nuôi, cậu có biết câu dưỡng hổ vì hoạn."

"Nó mới ba tháng." Conan nói liền giơ mèo con dễ thương lên trước mặt Haibara.

Nhìn Bạc vẻ mặt vô tội mở to hai mắt nhìn mình, Haibara nháy mắt có chút vô lực.

"Tùy cậu." Nhíu nhíu mày, Haibara xoay người đi về tầng hầm của mình.

"Tiến sĩ, huy hiệu thám tử của cháu hỏng rồi, bác có thể làm lại cho cháu một cái khác được không?"

"Có thể, bất quá Shinichi à, cháu bị tổ chức bắt lâu như vậy thật sự không sao chứ?" Tiến sĩ còn có chút lo lắng.

"Thật sự không có việc gì, bác đừng lo lắng." Conan cười cười.

Đúng là không có việc gì. Nhưng bởi vì không có việc gì mới khiến người càng thêm bất an.

Cậu đoán không ra bước tiếp theo của Gin sẽ là gì, kẻ địch ở trong tối hoàn toàn không có tin tức là một cảm giác rất không tốt.

"Tiến sĩ, cháu về văn phòng thám tử trước, về trễ Ran sẽ lo lắng."

"Ừ, cháu về cẩn thận."

Conan ôm bạc chậm rãi đi về nhà Ran, vừa lúc đi ngang qua một cửa nhà nhìn thấy tủ kính trưng bày một sợi dây cột tóc màu đỏ sọc đen, yên lặng mà dừng bước chân, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc kia nửa ngày mời hồi phục tinh thần. Không biết cậu đột nhiên bị động kinh hay não có vấn đề, cậu thế mà thật sự mua sợi dây cột tóc đó.

Conan cảm thấy đầu mình nhất định bị hỏng rồi.

Bởi vì thời điểm mua sợi dây cột tóc, trong đầu cậu đột nhiên nghĩ sợi dây này nhất định rất hợp với mái tóc dài màu bạc.

Đầu cậu thật sự bị hỏng rồi!

"Mình mới không phải vì tên kia..."

Conan ảo não mà lẩm bẩm, giống như đang giận dỗi, đem sợi dây cột tóc mới mua buộc lên cổ Bạc.

"Cuối cùng vẫn là tiện cho mày."

Thời điểm trở lại văn phòng thám tử Ran cũng vừa vặn tan học, vừa thấy Bạc trong l*иg ngực Conan liền nhịn không được mà nhào tới.

"Ai da... Bạc thật là đáng yêu nha! Sao lại có thêm một chiếc nơ?"

Ran cao hứng mà ôm lấy Bạc, gãi gãi cằm nó, không ngừng vuốt ve.

Từ lúc Conan mất tích trở về, Ran có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết hỏi từ đâu, vì thế liền im lặng cái gì cũng không đề cập đến.

Tuy rằng cô có một đống câu hỏi.

"Chị Ran, em đói bụng."

"Chị lập tức nấu cơm, rất nhanh liền có thể ăn." Ran thả Bạc xuống, để nó tự chơi trên mặt đất sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Conan vừa định bế Bạc lên nhưng chưa kịp duỗi đến liền thấy Bạc không biết phát hiện cái gì đột nhiên chạy ra ngoài. Conan lập tức phản ứng đuổi theo.

"Chị Ran, Bạc chạy ra ngoài em đi tìm nó, rất nhanh liền về." Conan lớn tiếng nói với Ran đang trong phòng bếp sau đó lập tức đuổi theo.

"Bạc! Mày chạy đi đâu rồi? Bạc!" Một đường đuổi theo ra ngoài, bạc chạy vào trong một cái hẻm nhỏ liền không thấy đâu nữa, Conan tìm khắp nơi trong ngõ, vẻ mặt nôn nóng.

Mà chỗ tối, một người đàn ông mặc đồ đen bế Bạc trên tay, nhìn dây cột tóc trên cổ nó, khóe miệng giơ lên một độ cong. Sau đó cởi dây cột tóc ra thả Bạc lên mặt đất.

Tay cầm dây cột tóc đặt lên môi, người đàn ông nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. Sau đó thật tự nhiên mà dùng nó buộc tóc.

Tốt, xem ra đây là lễ vật nhỏ của cậu, lần này liền buông tha ngươi.

Bạc lập tức chạy ra nhào vào l*иg ngực Conan.

"Mày chạy đi đâu? Không được chạy lung tung có biết không?" Conan sờ sờ đầu mèo con: "Hả? Dây cột tóc của mày đâu?" Conan lật qua lật lại cũng không tìm được dây cột tóc trên cổ Bạc, lập tức luống cuống.

"Sao lại không thấy? Đâu mất rồi?" Conan lo âu mà tìm dọc theo hướng bên trong của hẻm nhỏ, nhưng mà tìm thế nào cũng không thấy khiến cậu trở nên hoang mang lo sợ.

Người kia nấp ở chỗ tối nhìn bộ dáng tiểu quỷ sốt ruột tìm đông tìm tây, do dự một lúc lâu vẫn quyết định đi đến phía sau Conan, bàn tay to duỗi ra kéo người vào trong lòng.

"Ta nói ngươi chạy không thoát đâu, đại thám tử." Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai Conan, giọng nói dễ nghe giống như tiếng đàn cello vừa quen thuộc nhưng cũng khiến người khác run rẩy.

"Gin!" Gia hỏa này thật sự là âm hồn bất tán mà.

"Dây cột tóc này là đưa cho ta? Hửm?" Gin một bên dò hỏi, một bên dùng môi vuốt ve vành tay Conan khiến cho Conan bị hơi thở nóng rực đó làm cho có chút không quen, sợ ngứa mà rụt rut cổ.

"Thứ gì? Anh nói gì tôi nghe không hiểu." Conan nghe hắn nhắc đên dây cột tóc bên tai liền phiếm hồng, quyết định giả ngu.

"Không thừa nhận cũng không sao, nếu ngươi đã tặng ta một lễ vật nhỏ, ta nghĩ mình cũng nên cho người một lễ vật lớn có đúng không?"

Mắt nhìn lỗ tai phiếm hồng của Conan, Gin tâm tình không gọi là tốt nhưng vẫn nhịn không được đi kí©h thí©ɧ tiểu quỷ này một chút.

"Anh muốn làm gì?" Tặng quà? Hắn ta mà tốt đến vậy à?

Conan hoài nghi nghiêm trọng nhân cách của người này, nháy mắt cả cơ thể liền trở nên cảnh giác hơn.

"Ví dụ như... Vị thanh mai trúc mã kia của ngươi, bộ dáng dường như rất giỏi Karate, không biết cô ta nhanh hơn hay súng của ta nhanh hơn."

"Anh muốn gì cứ việc nhắm vào tôi, đừng tổn thương cậu ấy!" Conan nóng nảy.

"Ngươi để ý cô ta đến vậy." Gin có chút hung hăng hạ thấp giọng nói, nhăn mi.

"Không cần kéo người xung quanh tôi vào, chuyện này không liên quan đến họ!"

"Vậy phải xem tâm tình của ta."

Nói xong đánh mạnh một cái sau cỗ Conan, Conan trước mắt liền trở nên tối sầm: "Anh..."

"Ta nói, ngươi trốn không thoát đâu..."

Cuối cùng Conan chỉ nghe được một câu như vậy, sau đó Gin có nói gì hay không cậu cũng hoàn toàn không biết.

Thời điểm tỉnh lại cậu phát hiện chính mình nằm ở trên giường, sờ sờ chỗ bị đánh phía sau, đột nhiên có chút sửng sốt.

Duỗi tay nhìn bàn tay của mình.

Trở về bình thường rồi?

Shinichi có chút kích động mà xoay người chạy vào phòng vệ sinh, nhìn thấy mình đã khôi phục lại bộ dáng Kudo Shinichi, không còn là bộ dáng học sinh tiểu học nữa.

Nhưng khó hiểu chính là, cậu biến về như thế nào?

Nghĩ lại nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, nơi này... Hình như là nhà cậu? Nhà của Kudo Shinichi.

Nhưng làm thế nào cậu lại đến đây được, thật sự không phải mơ?

"Tỉnh?" Lúc này Gin dựa vào cửa phòng, trong tay bưng khay, trên đó là cơm chiên trứng cùng canh.

"Tỉnh rồi thì ăn cơm." Một tay nâng khay, một tay kéo Shinichi còn đang ngây ngốc trong nhà vệ sinh ra.

Kéo người ngồi xuống giường, đặt bữa tối lên tủ đầu giường.

"Em muốn tự ăn hay muốn tôi đút?" Gin nhìn Shinchi vẫn còn đang ngây ngốc như cũ không biết nên phản ứng thế nào, có chút hài hước mà cười nói.

"Anh... Sao anh lại ở nhà tôi? Không đúng, sao tôi lại biến trở về được? Anh rốt cuộc đã làm gì?" Shinchi kích động mà chỉ ngón tay vào Gin, vẻ mặt hoảng sợ.

"Chật, nhiều vấn đề vậy." Gin nhăn mày lại, thuận tiện cấm lấy ngón tay đang chỉ vào chính mình sau đó để sát vào mặt Shinichi: "Hoặc là tự em ăn, hoặc là tôi đút em, nhưng nếu để tôi đút thì tôi không biết mình sẽ dùng phương pháp gì. Nhiều vấn đề như vậy nếu tâm tình tôi tốt có thể trả lời em một hai cái."

"Biết... Biết rồi, anh... Anh tránh ra đi."

Bởi vì Gin đứng quá gần nên mặt Shinichi có chút hồng, khoảng cách như vậy quá khiêu chiến năng lực tim đập của người.

Hơi lui về sau nhìn Shinichi ngoan ngoãn ăn cơm, Gin theo thói quen định lấy thuốc ra hút nhưng mới lấy được một chút lại bỏ về.

Đi đến cửa sổ sát đất, dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Căn phòng lập tức trở nên yến tĩnh, chỉ còn lại âm thanh Shinichi thật cẩn thận ăn cơm. Chờ đến lúc Shinichi ăn cơm xong, cậu mới chậm rãi mở miệng: "Cơm này là anh làm?"

Tốt, vấn đề này có chút xấu hổ.

Nếu là Gin làm, dù hắn có bỏ độc cậu cũng đã ăn xong rồi, có hỏi cũng thừa.

"Ừ." Gin vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, không quay đầu trả lời.

"A." Cậu còn có thể nói cái gì? Chẳng lẽ muốn nói, ừm, cũng không tệ lắm, ăn khá ngon?

Sao có thể. Đối với Gin cậu không thể nào nói lời nói kiểu vậy được.

"Là anh cho tôi uống thuốc giải."

"Ừ."

"Vì cái gì?"

Shinichi hoàn toàn không thể lý giải được chuyện này. Cho cậu thuốc giải so với việc gϊếŧ cậu chẳng lẽ tốt hơn?

Lúc cậu hỏi vấn đề này Gin rốt cuộc cũng có phản ứng, chậm rãi kéo bức màn cửa sổ sát đất, bước nhanh hướng đến Kudo Shinichi đang ngồi trên giường, vươn tay bắt lấy bả vai đối phương đẩy cậu ngã xuống giường.

Cúi người nhìn cậu sợ tới mức mở to hai mắt nhìn mình, Gin đưa tay xoa nhẹ mái tóc Shinichi, nhẹ nhàng đẩy những sợi tóc trên trán ra sau đó cúi xuống hôn lên đó một cái.

Sau đó yên lặng mà lui ra, vùi đầu vào hõm vai cậu.

"Em không lớn lên, tôi nhất định sẽ phạm tội cưỡng bức trẻ vị thành niên." Nói xong Gin hơi há mồm cắn lên cổ Shinichi.

"A đau..." Shinichi đau đến nhíu mày: "Anh... Anh làm gì?!"

Anh là chó à!

"Làm em." Gin nói xong liền câu môi cười.

"Hả?!" Shinichi tỏ vẻ đã chịu phải kinh hách.

Cậu cảm thấy mấy ngày nay lúc nào gặp Gin cũng phải chịu kí©h thí©ɧ, hơn nữa kí©h thí©ɧ này cũng thật sự quá lớn!!!

Thật sự không phải muốn chỉnh cậu sao?!

Đây là Gin mà! Đúng không!?

Nhưng vì cái gì cậu lại cảm thấy hắn bị tên Kid hóa trang thành! Tính cách này không đúng!!!