Chương 6

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Shnichi tỉnh lại đã không thấy Gin đâu, nhưng vị trí bên cạnh có hơi lõm xuống nhắc nhở cho cậu biết chuyện tối hôm qua không phải là mơ, hắn thật sự đã ở đây.

Trên tủ đầu giường có một phần bánh tart chanh cùng một ly sữa bò, còn có một tờ giấy.

'Buối sáng không được uống cà phê, tôi đi đây.'

Rõ ràng là một câu quan tâm đơn giản nhưng lại khiến Shinichi không biết nên phản ứng như thế nào.

Giống như bắt đầu từ tối hôm qua, có một số chuyện đã thay đổi, lại trước sau không tìm ra nguyên nhân. Cậu và Gin cùng không cùng lập trường, rõ ràng không nên ở chung như thế này, nhưng không biết từ lúc nào hai người lại biến thành loại không khí tràn đầy ám muội. Cậu cũng không rõ, đến tột cùng đâu mới chân chính là Gin, đâu mới là lời nói cậu nên tin tưởng.

Trước khi biến trở về, hắn luôn muốn gϊếŧ chết cậu. Lúc sau lại cho cậu thuốc giải để cậu biến về như cũ, không muốn mạng cậu còn làm ra sự việc như vậy...

Cậu càng ngày càng không nhìn rõ mục đích của người đàn ông này là gì, rốt cuộc hắn muốn làm gì. Cảm giác không nghĩ ra được gì khiến đại thám tử cảm thấy vô lực từ trước đến nay chưa từng có.

Xuống giường mặc quần áo, bưng đồ ăn sáng trên tủ đầu giường đi xuống phòng khách dưới lầu, ngồi vào bàn ăn chậm rãi ăn sáng, thời điểm uống sữa bò có chút do dự nhưng giãy giụa thật lâu cậu vẫn không tiếng nào mà uống hết.

Đứng trước gương thắt cà vạt, Shinichi có chút hoảng hốt.

Giống như rất nhiều việc vẫn xảy ra giống trước đây, có chút không chân thật, nghĩ đến hôm nay cậu một lần nữa trở lại trường học, nhìn thấy bạn bè đã lâu không gặp, còn có Ran. Lập tức cảm thấy có chút không thể thích ứng, chưa bao giờ khẩn trương như bây giờ, cậu không biết lúc bước ra đường nên phản ứng thế nào, lúc gặp Ran nên nói gì.

Bàn tay chạm vào gương mặt trên gương, nhìn bộ dáng trong gương vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, Shinichi tâm tình phức tạp.

Cậu cũng không lo lắng hiện tại xuất hiện trước mắt mọi người sẽ có chuyện nguy hiểm gì, dường như Gin quyết định sẽ không động thủ với cậu. Tạm thời cậu an toàn, nhưng Haibara cậu lại không biết được.

Trở lại phòng điện thoại cho Haibara, nói cho cô biết tình trạng hiện tại của mình, dù gì muốn dấu giếm những đứa nhóc kia cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lúc Haibara nghe được chuyện cậu khôi phục lại bình thường thì có chút kinh ngạc, mà làm cho cô kinh ngạc hơn chính là thuốc là do Gin đưa, hơn nữa không có bất luận lời đe dọa dụ dỗ gì, đương nhiên, Shinichi tự động bỏ qua sự tình phát tinh tối qua, ngậm miệng không đề cập đến.

Trước khi tắt điện thoại, Haibara để lại một câu: "Kudo Shinichi, cậu tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng!"

Sau đó dùng sức cúp điện thoại.

Đối với việc Haibara đột nhiên phát hỏa, Shinichi tỏ vẻ, phụ nữ quả nhiên là một sinh vật khó hiểu, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Khóa kỹ cửa, Shinichi bước lên con đường đi đến trường cao trung.

Cũng không phát hiện cách đó không xa có một người vẫn luôn nhìn cậu, đối phương hút thuốc, thẳng đến khi cậu rời khỏi tầm mắt hắn mới dập thuốc rời đi.

Khó có được một ngày dậy sớm, lúc vào phòng học vẫn chưa có ai đến, trên đường đi cũng không gặp được đám tiểu đội trinh thám, đứng trong phòng học to lớn không người, cậu nhưng thật ra có chút không quen.

Nhìn ngoài cửa sổ những cánh hoa anh đào đã bắt đầu rụng rơi, đầu óc Shinichi lại có chút không tập trung, trong đầu cậu hiện giờ đều là hành động của Gin lúc đó, cậu tự tìm cho mình một cái cớ, hắn làm như vậy nhất định có lý do, có lẽ là âm mưu gì đó.

Nhưng cậu biết, có một số chuyện không phải cứ tùy tùy tiện tiện tìm một cái cớ là có thể lừa mình dối người. Nhưng trong tiềm thức cậu, sẽ kháng cự lúc trước đã bắt đầu vô tri vô giác thay đổi.

Trên thế gian, thứ không thể khống chế nhất chính là rung động của trái tim. Một khi rung động bắt đầu xuất hiện, muốn nó dừng lại là chuyện rất khó khăn.

Chỉ chốc lát sau, lớp học bắt đầu có vài người tiến vào, thời điểm nhìn thấy Shinichi đều là sửng sốt. Rốt cuộc người này đã biến mất lâu như vậy, đột nhiên xuất hiện làm bọn họ có chút không quen.

Không ngừng có người đến chào hỏi cậu, dò hỏi cậu gần đây làm gì, sao lại không liên hệ với bọn họ, giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Shinichi cũng chậm rãi khôi phục bộ dáng ban đầu, cùng bọn họ nói cười ầm ĩ.

Chỉ là, có một số việc thật sự có thể trở lại như ban đầu sao?

Đáp án có lẽ chỉ có mình cậu biết.

Lúc Ran nhìn thấy Shinichi xuất hiện trước mặt mình, cô khó nén kích động, đôi mắt ướŧ áŧ dường như giây tiếp theo sẽ khóc ra. Mà Shinichi, sợ nhất chính là Ran khóc, cậu không biết cách dỗ phụ nữ.

Mà Ran không cố kỵ ánh mắt người khác, ở trước mặt mọi người xông lên ôm lấy Shinichi.

Hoảng loạn tiếp được Ran, Shinichi có chút không biết an ủi cô thế nào.

Mấy người bạn bên cạnh cũng bắt đầu huýt sáo trêu chọc, nói cái gì mà tiểu biệt thắng tân hôn, làm cho Shinichi trở nên ngượng ngùng.

"Rồi rồi, không phải tớ đã trở về rồi sao, cậu đừng khóc nữa, tớ sợ nhất là con gái khóc."

Lời nói còn chưa dứt, tuyến lệ của Ran không dừng lại được, cuối đầu chảy nước mắt, thẳng đến khi tâm tình chậm rãi bình phục mới lau khô nước mắt vẻ mặt oán niệm trừng Shinichi.

Rõ ràng có ý là, cậu nhất định phải cho tớ một lời giải thích! Kudo Shinichi!

Mà Shinichi cảm thấy có chút bó tay, tại sao một đám con gái đều bắt cậu phải giải thích, cậu giả thích thế nào đây!!!

Thẳng đến khi bắt đầu tiết học, Shinichi vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, cậu không thích ứng được!

Mà giây sau cậu liền cười không nổi, bởi vì...

Chủ nhiệm nói cô Jodie có việc phải về nước, sẽ có giáo viên tiếng anh khác đến dạy thay, các nam sinh còn đoán sẽ là một cô giáo xinh đẹp nhưng khi người đó bước vào họ liền nhụt chí. Cô giáo xinh đẹp ở đâu chứ, rõ ràng là một thầy giáo đẹp trai, đây không phải là đang đoạt cảm giác tồn tại sao!

Shinichi cũng nhớ cô Jodie đang vội vàng điều tra tố chức áo đen với FBI, đã tạm thời từ chức.

Sau đó vốn dĩ có chút thất thần, cậu có có được hứng thú mà nhìn giáo viên mới đến một chút, kết quả vừa mới nhìn thấy gương mặt đối phương toàn bộ cơ mặt cậu đều trở nên căng cứng, một chút cũng không cười nổi.

Đây là chuyện quỷ gì!

Shinichi cảm thấy trong lòng cậu nhất định đang có hàng vạn con ngựa chạy qua.

Cậu sẽ không bao giờ quên được gương mặt đang đứng trên bục giảng đó, cậu đã tưng quan sát nó rất kỹ, và cho dù có muốn, cậu cũng không bao giờ quên được.

Đó là Gin.

Dường như cảm nhận được sự kinh ngạc và khϊếp sợ của Shinichi, đối phương cũng nhìn lại cậu với một ánh mắt đầy ý cười khó có được.

"Đây là giáo viên tiếng anh mới tới kiêm giáo viên chủ nhiệm của các em, Kurosawa Jin. Thầy Kurosawa là con lai, thông thạo nhiều ngôn ngữ, nếu các em có bất kỳ thắc mắc gì có thể tìm hỏi thầy Kurosawa."

Chủ nhiệm giới thiệu xong liền trả lớp học lại cho đối phương, bản thân thì thời đi.

Mà không chỉ những nữ sinh nhìn khuôn mặt của Gin đến ngẩn người, còn có cả Shinichi.

Này, đây là đang diễn trò gì? Gia hỏa này sao lại xuất hiện ở chỗ này! Cón biến thành thầy tiếng anh của cậu! Chuyện này không khoa học!

Mà Ran ở bên cạnh thấy Shinichi trừng mắt nhìn thầy giáo đứng trên bục giảng với ánh mắt đầy lửa giận, không hiểu tại sao.

Gin ra hình ra dáng mà bắt đầu dạy học, hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, cũng khó trách, hắn ngày thường trừ bỏ việc làm sát thủ còn kiếm chức phiên dịch viên, cảm giác cũng không có gì lạ. Huống hồ hắn còn buộc mái tóc dài lên, cố ý đeo một cái mắt kính không độ, nhìn qua thật ra cũng có chút tao nhã.

Đó là người khác cảm thấy vậy, ở trong mắt Shinichi, dáng vẻ này của hắn là văn nhã bại hoại.

Nhớ tới một số việc mà người đó làm vào tối hôm qua, cậu cảm thấy gia hỏa này không có bao nhiêu đứng đăn!

Nghĩ đến lại đột nhiên có chút đỏ mặt.

A!!! Khi không đi nhớ đến những chuyện đó làm gì!

Shinichi ão não mà vò đầu bứt tóc, sau đó cố ý phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.

Không biết gia hỏa này lại có mục đích gì, dù sao gần đây hắn cũng làm ra một số chuyện không giống với trước kia, cậu cũng bắt đầu lười đoán, bởi vì có đoán cũng không ra!

Nghĩ đến càng khiến cậu tức giận khó chịu.

Mà Gin một bên thì thành thạo giảng dạy, một bên thì không để lại dấu vết nhìn chằm chằm Shinichi. Người không biết sẽ cho rằng hắn là một người ôn hòa, nhưng người biết sẽ không nhịn được hít hà một hơi, bởi vì ánh mắt hiện tại của hắn quá mức trần trụi quá mức ôn nhu, đương nhiên còn có một tia sủng nịch không thể phát hiện.

Lúc tan học một đám nữ sinh vây quanh Gin, đuổi theo hỏi đông hỏi tây, đa số đều là những vấn đề bát quái nhàm chán, mà ánh mắt ôn hòa của Gin khi nhìn Shinichi nháy mắt trở nên lạnh lẽo, nét mặt thay đổi nhanh chóng, khí tràng quanh thân như muốn lây nhiễm sang những người bên cạnh, nữ sinh xung quanh cũng không dám tiếp tục hỏi nữa, Gin một thân tràn đầy khí lạnh liếc nhìn bọn họ một cái sau đó đứng lên rời khỏi lớp học.

Đương nhiên, hẵn không biết, bởi vì tính cách cùng thái độ như vậy chẳng những không làm những nữ sinh đó dừng lại mà còn có xu hướng nghiêm trọng hơn. Một người lớn lên đẹp trai lại lạnh lùng, các nữ sinh luôn thích kiểu như vậy. Không thể không nói, khẩu vị của họ tương đối rộng.

Tan học, giống như những buổi chiều trước đây, Shinichi, Ran, Sonoko cùng nhau về nhà. Trên đường, Shinichi không tránh khỏi việc bị Sonoko nói mãi, những câu nói đều khiến cậu muốn biến mất ngay lập tức.

Đi đến giao lộ vừa vặn đυ.ng phải đội thám tử nhí cũng vừa tan học, đám nhóc đối với việc Conan đột nhiên trở về Mỹ có chút luyến tiếc, nhưng con nít chung quy vẫn là con nít, luôn dễ dàng bị những sự vật mới lạ hấp dẫn, sau đó liền quen mất chuyện không vui.

Nhưng Shinichi lại có chút không quên được, thật ra thời điểm vẫn còn là Conan, trừ bỏ bị ảnh hưởng bởi chuyện của tổ chức áo đen, khoảng thời gian còn lại là những ngày tháng vui vẻ không phiền não, có chút hoài niệm.

Nhưng cậu vẫn không tránh khỏi việc bị Haibara trừng mắt nhìn một cái, được rồi, con gái luôn có một đống lý do để tức giận, mặc kệ chuyện đó đúng hay sai.

Mà Ran cũng vừa nhận được tin nhắn từ tiến sĩ Agasa, biết được chuyện Conan rời đi cũng có buồn bã, dù gì cũng ở bên nhau lâu như vậy, huống hồ Conan còn là một đứa bé ngoan, cô vẫn có chút luyến tiếc.

Nhưng lúc nhìn thấy Shinichi nói nói cười cười cùng bọn nhỏ trước mặt, cô lại cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, cuối cùng Shinichi cũng đã trở lại, chỉ là không biết có rời đi nữa hay không.

Đến giao lộ tiếp theo, xe riêng của Sonoko đến đón cô nàng, nhóm tiểu quỷ cũng mỗi người một ngã về nhà, chỉ có Shinichi, Ran cùng Haibara là cùng một đường về.

Đưa Ran về nhà, Shinichi cùng Haibara có chút trầm mặc mà bước đi, cuối cùng vẫn là Haibara mở miệng trước.

"Rốt cuộc cậu và Gn là như thế nào?" Haibara cũng không phải không có cảm giác, cô cảm thấy từ lúc cậu trở về đã có gì đó thay đổi, nhưng lại hoàn toàn không sờ ra được bất cứ dầu vết gì.

"Nói đến chuyện này, hôm nay ở trường học tôi gặp anh ta." Shinichi cau mày nói.

"Cái gì?!" Haibara kinh ngạc nói.

"Anh ta chạy đến trường tôi để dạy thay cho cô Jodie, giữ chức giáo viên tiếng anh kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp tôi."

"Anh ta muốn gì?" Haibara nghe thấy tin tức này, cảm thấy có chút hoảng sợ.

"Vẫn chưa biết, nhưng tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra. Dù sao cũng là ở trường học, anh ta nếu muốn gϊếŧ tôi đã sớm động thủ rồi, sẽ không kéo dài đến hiện tại còn cho tôi thuốc giải."

Cậu khẳng định Gin nhất định sẽ không thương tổn đến cậu, tuy không biết nguyên nhân là gì nhưng đây là sự thật.

"Nhưng vẫn phải cẩn thận, cậu phải biết người của tổ chức không ai tốt hết." Phân tích của cậu không sai, nhưng Haibara vẫn lo lắng liếc cậu một cái.

"Ừm."

Hai người tạm biệt nhau trước cửa nhà tiến sĩ Agasa, Shinichi trở lại nhà mình, nhìn cánh cửa sắt quen thuộc kia nhưng lại chậm chạp không mở ra, thở dài một hơi mới chậm rãi dùng chìa khóa mở cửa.