Chương 1: Bị Đâm

Ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ soi đến mắt của Hạ Lan Tranh khiến cô tỉnh lại. Đây đã là tuần thứ hai từ ngày cô tỉnh lại ở nơi xa lạ này. Cô ngồi dậy từ chiếc giường gỗ đơn giản, với lấy cây trâm bạc trên bàn búi một búi tóc đơn giản sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Trước đây là một sinh viên nghệ thuật cần phải dậy sớm để rèn luyện nên đồng hồ sinh học của cô từ trước đến nay đều rất chuẩn.

Bước ra ngoài đi đến bên giếng đã có sẵn một chậu nước được kéo lên, cô cúi xuống rửa mặt. Hình ảnh phản chiếu lập lờ trên màn nước hiện lên nhan sắc tươi trẻ của cô. Khuôn mặt của cô không phải kiểu mỹ lệ động lòng người mà là nhan sắc thanh tú của các tiểu thư đài các. Khuôn mặt trái xoan thanh lệ, dáng lông mày cong thanh nhã cùng với nốt ruồi lệ dưới mắt càng làm cô thêm phần yếu đuối mềm mại khiến người nhìn có cảm giác muốn bao bọc bảo vệ cô.

Hạ Lan Tranh vốn là một cô sinh viên ở đại học nổi tiếng vừa mới ra trường. Chuyên nghành cô học là múa truyền thống. Từ nhỏ cô đã luôn chăm chỉ luyện tập cùng với mẹ mình. Bà Hạ vốn là một diễn viên múa chuyên nghiệp nổi tiếng khắp quốc gia và cả nước ngoài. Bà là một mỹ nữ có tính cách mạnh mẽ và rất được yêu mến.

Tì vết duy nhất trong sự nghiệp của bà là mang thai Hạ Lan Tranh những lại không ai biết bố của cô là ai. Trong khoảng thời gian đầu tiên truyền thông đưa tin bà mang thai sự nghiệp của bà đã bị ảnh hưởng nặng nề tuy nhiên sau khi sinh Hạ Lan Tranh bà vẫn luôn dành hết tình yêu thương cho cô và ủng hộ niềm đam mê nghệ thuật của con gái mình.

Đêm trước khi Hạ Lan Tranh xuyên đến nơi này chính là đêm sau ngày cô mất mẹ mình. Bà bị tai nạn giao thông nghiêm trọng và ở trạng thái thực vật một thời gian nhưng rốt cuộc cũng không bám trụ được mà ra đi. Hôm đó, sau khi hoàn thành chôn cất mẹ, Hạ Lan Tranh lạc lỏng lê bước trên đường thì lại thấy một một bóng dáng quen thuộc. Hà Tân – đàn anh khoá trên đã theo đuổi Hạ Lan Tranh một khoảng thời gian đang ôm hôn một cô gái khác. Vốn cô cũng đã dần mở lòng với hắn tính toán ở cùng nhau thì lại thấy cảnh này.

Hà Tân sau khi hôn cô gái kia xong ngước mắt lên thấy Hạ Lan Tranh thì giật mình đẩy cô bé kia chạy lại toan giải thích thì Hà Tranh Tranh đã lên tiếng:

“Chúc mừng anh, nhưng nếu đã có đối tượng thì chúng ta cũng không nên lại dây dưa nữa. Sau này hi vọng anh sẽ không làm phiền tôi nữa. Tạm biệt” sau đó quay đầu muốn đi nhưng bị Hà Tân túm lại.

“Em đừng hiểu lầm, đó không phải như em nghĩ”. Hạ Lan Tranh muốn vùng ra thì bị hắn dùng sức kéo lại làm cô lung lay ngã xuống. Vào lúc cô không để ý thì cô bé dáng vẻ hiền lành lúc nãy ôm hôn với Hà Tân lộ vẻ mặt dữ tợn đâm cô một dao vào lưng. Khuôn mặt vặn vẹo nói:

“Đây là cô xứng đáng, ai muốn cô quyến rũ anh Hà tân của tôi, anh Hà Tân là của tôi”.

Vào giây phút đau đớn kia, trong đầu Hạ Lan Tranh không oán cũng không hận. Cô chỉ nghĩ rằng nếu lỡ cô chết ai sẽ đến chăm sóc cho mộ của mẹ cô. Sau đó nhắm mắt ngất đi lúc tỉnh lại đã thấy mình ở nơi này.