Chương 1

"Con tiện nhân này, ngươi dám làm đổ hết nước cứu mạng của Đào gia, bây giờ còn muốn giả chết, ngươi xem bà lão đây có đánh gãy chân chó của ngươi không.”

“Nãi nãi, chắc chắc là nàng ta cố ý, nàng ta muốn Đào gia chúng ta không có nước uống, cuối cùng chết khát, tâm địa này thật sự quá độc ác.”

Một giọng phụ họa vang lên, bà lão vốn đã tức giận lại càng nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy cây tre ở cửa đi về phía nhà kho nhỏ.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa bị đá văng.

Đào Thất Thất nằm mê man trên giường vừa mở mắt đã thấy cây tre đang vung về phía mình.

Nhìn thấy cây tre sắp đánh vào người, với tư cách là đặc công quân y, Đào Thất Thất sao có thể nằm im chịu trận?

Một tiếng "Chết tiệt!", Đào Thất Thất lật người, tiện thể đá cao chân, đá bay người cầm cây tre ra xa mấy mét!

Cùng lúc đó, trong đầu Đào Thất Thất bắt đầu truyền vào một số ký ức vốn không thuộc về cô!

Cô thực sự đã xuyên không, tên Đào Thất Thất đã biến thành Đào Thất Thất, từ một đặc công quân y xuyên thành một đứa trẻ mười bốn tuổi đáng thương có mẹ thương nhưng không có cha yêu, bị cả nhà bắt nạt.

Cha của Đào Thất Thất là con thứ tư trong nhà, mà mẹ của Đào Thất Thất được Đào nhị gia cứu về từ trên núi, hai người thành thân sau hai năm thì sinh ra Đào Thất Thất, nhưng cũng từ đó không sinh thêm đứa con trai nào cho Đào lão tứ.

Ba người anh trai của Đào lão tứ đều có con trai, ngay cả Đào lão ngũ sau khi kết hôn cũng đã có con trai.



Chỉ có Đào lão tứ không có con trai nên bị cả nhà coi thường, vì vậy mọi công việc bẩn thỉu nặng nhọc trong nhà đều do hai mẹ con Đào Thất Thất làm.

Người cha đó vì không ngẩng cao đầu được trong nhà này nên thường xuyên đánh mắng hai mẹ con họ!

Đào Thất Thất nguyên bản đi gánh nước ở giếng làng về thì bị ngã, vì vậy mới dẫn đến việc thay đổi linh hồn và tỉnh lại.

Còn Đào Thất Thất ở hiện tại thì khi đang làm nhiệm vụ, vì cứu đồng đội của mình mà bị đạn bắn xuyên tim, sau đó xuyên không.

Bà lão bị cô đá bay chính là bà nội của Đào Thất Thất, Đào thị.

Đào thị bị đá bay, ngã sõng soài, đau đến mức nhe răng trợn mắt chửi: "Con tiện nhân này phản rồi, còn dám đánh trả.”

Đào Thất Thất nghe vậy liền cãi lại: "Ta không đánh trả, chẳng lẽ còn nằm im cho bà đánh sao?"

Đứa cháu trai cả Đào Trường Nhất ở bên cạnh lập tức chống nạnh hét lớn với Đào Thất Thất: "Đào Thất Thất, nãi nãi là trưởng bối, bà ấy có đánh chết ngươi thì ngươi cũng không được đánh trả".

Đào Thất Thất nhìn thấy hai kẻ xấu đang vênh váo, liền trực tiếp đáp trả: "Xin lỗi, chỗ ta không có trưởng bối nào nhẫn tâm đánh chết cháu gái như vậy.”

"Cánh cứng rồi, phản rồi, Trường Nhất thay bà đánh chết đứa bất hiếu này, nhà họ Đào không có nó mới yên ổn được.”