Chương 114: Trò chơi đập tay

Chương 114: Trò chơi đập tay

*Lưu ý: Vì tỷ giá tiền các nước khác sang VND thay đổi liên tục nên Nguyệt sẽ giữ nguyên đơn vị tiền, ai tò mò có thể lên mạng đổi.

* * *

Ung Trạch toàn năng đã nhanh chóng giải quyết thuận lợi chuyện này.

Vé vào sở thú động vật nhỏ cũng không đắt lắm, vé dành cho trẻ em chỉ một trăm tệ, thêm tiền đi xe buýt và hai phần cơm cộng lại cũng chỉ hai trăm tệ mà thôi.

So với chi phí cắm trại dã ngoại lên tới năm nghìn tệ thì chuyến tham quan sở thú này quả thật rất phù hợp với túi tiền nhỏ của Khương Đường.

Khương Đường cũng không muốn về nhà, hầu hết những ngày nghỉ của cô đều dùng để chăm sóc em trai và phụ giúp việc trong nhà, chi bằng cứ bỏ ra hai trăm tệ để đổi lấy một ngày vui vẻ, từ lâu cô đã nghĩ xong chuyện này.

Nhưng mà U U lại không hề biết điều này, khi lớp trưởng thống kê danh sách học sinh đăng ký đi tham quan, U U còn ra vẻ đáng thương kéo tay Khương Đường nói:

"Những bạn khác đều có người chơi cùng, Đường Đường cậu nhẫn tâm để tớ một mình cô đơn, không có người cùng đi vệ sinh, không có người cùng ăn cơm, không có ai giúp tớ chụp ảnh, không ai quan tâm, không ai yêu thương, giống như một cây cải thìa bơ vơ dưới đất sao.."

U U càng nói càng cảm thấy chua xót, chỉ thiếu điều cầm theo một cái chén mẻ đến góc đường ngồi xổm để biểu diễn.

Cho đến khi biết rằng Khương Đường cũng đi bé mới thu lại ánh mắt khổ sở đáng thương của mình, giang tay ôm lấy Khương Đường.

"Tớ biết mà, cậu sẽ không bỏ tớ một mình."

Khương Đường bị U U ôm thì cả người cứng đờ, cô muốn giơ tay đẩy U U ra, nhưng mà cô gái nhỏ lại quá mức nhiệt tình, không hề có ý định cho người khác có cơ hội từ chối.

"Này, các cậu đang chơi trò ôm nhau sao?"

Tống Sở Hàm nhìn thấy Khương Đường bị U U ôm chặt đến nỗi không thể động đậy, cũng cực kỳ hứng thú muốn nhập bọn chơi cùng.

"Tớ cũng muốn ôm một cái."

Lại thêm một cô bé nữa chạy đến giang tay ôm lấy Khương Đường.

Khương Đường: !

Thân là một bệnh nhân mắc chứng sợ hãi xã hội, Khương Đường bị hai cô bé ôm chặt thì suýt chút nữa đã chết ngay tại chỗ.

Xung quanh cô rất ít khi xuất hiện những người như vậy.

Khi kết giao bạn bè, người trưởng thành cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định, cho dù ngoài mặt cười nói vui vẻ, cũng xưng hô thân mật với nhau nhưng trên thực tế thì mọi người luôn nghiêm túc duy trì một khoảng cách mà người khác không thể xâm phạm.

Sẽ không có ai bỗng nhiên lại gần cô, không có lý do gì lại ôm chặt cô.

Ngay cả bố mẹ cô cũng không làm vậy.

Khương Đường không hiểu tại sao U U kiếp trước và cô bạn nhỏ trước mắt này lại khác nhau một trời một vực như thế, cô không biết có phải là do cô ấy còn chưa trưởng thành cho nên mới tình nguyện bộc lộ tất cả sự ấm áp, lương thiện của mình hay không.

Nhưng cô chợt nghĩ, chỉ có những người lớn lên trong tình yêu thương như U U mới có thể học được cách làm thế nào để yêu thương người khác.

Đây là chuyện mà dù cô có sống lại một lần nữa thì cũng không có thiên phú để học được.

Ánh mắt Khương Đường có chút buồn bã.

Tất cả các bạn nhỏ lớp một cả ngày mong ngóng, cuối cùng cũng chờ đến ngày mà cả lớp cùng nhau đi du lịch mùa thu.

Các lớp khác cũng có kế hoạch du lịch mùa thu của riêng họ, Cố Diệu Diệu lớp ba thì sang thành phố Lâm leo núi, Thẩm Tịch Xuyên lớp sáu thì đến tham quan siêu thủy cung mới khai trương ở Đế Đô, điều này làm cho U U ghen tị muốn chết.

Bé hoàn toàn quên mất còn có hạng mục đến thăm thủy cung.

Chờ khi xe buýt của trường chạy đến bên ngoài khu biệt thự, sau khi lên xe và tìm được chỗ ngồi mà Khương Đường cố tình giữ lại cho mình, U U vẫn còn lẩm bẩm:

"Anh hai nói cái thủy cung kia vô cùng, vô cùng lớn, còn có thể nhìn thấy cá voi bay trên trời.."

Khương Đường chưa từng đến thủy cung, cô không thể tưởng tượng được làm sao mà cá voi có thể bay trên trời.

Nhưng mà dựa vào mạch suy nghĩ lộn xộn của U U, cô cảm thấy trong thế giới của bé, ngay cả mấy con chim cánh cụt béo ụt ịt không chừng còn có thể bay thẳng đến Nam bán cầu luôn đấy chứ.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh dài hạn, đường phố cũng có chút ùn tắc, cả đám con nít ngồi trong xe cảm thấy vô cùng nhàm chán bèn bắt đầu rủ nhau chơi trò chơi.

Tống Sở Hàm: "Các cậu có muốn chơi trò đập tay không?"

U U chưa từng chơi trò này, tò mò hỏi: "Đây là trò gì vậy?"

Mới nghe thôi đã thấy đau rồi!

"Lại đây, cậu duỗi tay ra đi, tớ làm mẫu cho cậu."

Tống Sở Hàm đang ngồi ở hàng ghế phía sau Khương Đường và U U, vì thế bé xoay người và lật ngửa lòng bàn tay đưa ra phía sau, Tống Sở Hàm cũng lật ngửa bàn tay mình, đặt phía dưới tay U U.

Sau khi hai bàn tay áp sát vào nhau, Tống Sở Hàm nhanh chóng rút tay ra, nhẹ nhàng đánh một cái vào mu bàn tay U U.

"Quy tắc của trò chơi này chính là, người đặt tay ở phía dưới sẽ đánh vào tay của người đặt phía trên, người bị đánh có thể tránh, chủ yếu là để xem ai sẽ phản ứng nhanh hơn."

Quy tắc rất đơn giản, nghe qua cũng rất thú vị.

U U và Tống Sở Hàm chơi thử vài lần, hai người đều có thắng có thua, cũng không phải U U chơi giỏi bao nhiêu mà Tống Sở Hàm cũng không phải là người phản ứng nhanh nhạy gì.

Nhưng hiển nhiên U U lại không nghĩ như vậy.

Bé nghĩ rằng mình và Tống Sở Hàm chính là đối thủ mạnh ngang nhau, không phân cao thấp!

"Đường Đường chúng ta cùng chơi đi!" U U ra vẻ mình là tay chơi lão luyện nói với người mới Khương Đường: "Cậu đánh tớ hay là tớ đánh cậu đây?"

Khương Đường: "Cậu đánh tôi đi."

Câu này nói ra lại cảm thấy có chút khó chịu.

Khương Đường có chỉ số thông minh của người trưởng thành, chắc chắn phản ứng sẽ mau lẹ hơn bạn nhỏ U U rất nhiều.

Lúc đầu cô đã tránh được vài lần, nhưng nhìn thấy U U khẩn trương đến mức lông mày nhỏ cũng nhăn lại, bé nhíu mày, trông vô cùng đáng thương, giống như một bé mèo nhỏ đang chịu ủy khuất, khiến người ta nhịn không được muốn sờ sờ đầu bé một chút.

Khương Đường theo bản năng nhường U U, để bé đánh trúng vài lần.

Bé đánh rất nhẹ, bàn tay nhỏ xíu mềm mụp đánh lên mu bàn tay cô, sức lực nhỏ đến nỗi ngay cả con muỗi cũng không bị đập chết.

Qua lại một hồi, Khương Đường cũng tìm ra biện pháp hoàn hảo để quang minh chính đại nhường U U, đợi đến lượt cô đánh U U, cô cũng đã nắm chắc tốc độ, cố ý để U U trốn thoát vài lần.

Khương Đường cảm thấy trò chơi này rất tốt, ít nhất U U đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, không giống như lúc trước, mới sáng sớm đã líu ra líu ríu bên tai, không ngừng hỏi linh tinh: "Sáng hôm nay sẽ ăn gì nhỉ?" "Cậu có muốn đi đại tiện không?" "Có muốn đi tiểu không?"

Sau khi chơi loại trò chơi không có kĩ thuật, có thể nói là trò chơi của đám con nít tiểu học được một lúc, cuối cùng xe buýt cũng đã tới sở thú.

Cái sở thú này đã khai trương hơn hai năm, bởi vì bên trong có những loại động vật nhỏ vừa dễ thương vừa có linh tính nên rất đông khách, có không ít du khách đi từ xa đến đây chỉ để ngắm nhìn những động vật nhỏ kia.

Nhưng mà chủ của sở thú này cũng không biết là nghĩ cái gì trong đầu, thời gian mở cửa không hề cố định, thậm chí còn thường xuyên đóng cửa không đón khách vì những lý do linh tinh.

Cũng vì vé vào cửa được bán trước trên mạng rất khó mua được cho nên lại khiến không ít người có tiền càng thêm săn đón, chỉ cần là ngày sở thú động vật nhỏ mở cửa, vé vào cổng vốn chỉ có một trăm tệ cũng có thể tăng lên đến hơn một nghìn tệ.

Dù sao thì những người có tiền rất thích cái cảm giác tiêu tiền để mua vui kiểu này.

Nhưng mà bởi vì U U đi cửa sau, cho nên có thể nói là trường học đã mua được vé vào cửa với giá gốc, ngay cả việc liên hệ với sở thú để sắp xếp đặt sẵn bữa trưa và bữa tối cho học sinh cũng được sở thú giảm giá không ít.

Hiệu trưởng mỉm cười nhìn đám học sinh đang ngoan ngoãn xếp hàng tiến vào sở thú vắng vẻ không một bóng người, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Chuyện này mà đăng lên vòng bạn bè*, người khác tranh nhau đến sức đầu mẻ trán đều không lấy được vé vào cửa sở thú, nhưng ông lại có thể sắp xếp bao trọn nơi này để tham quan, nói ra quả thật rất có mặt mũi.

*Giống như đăng bài trên trang facebook cá nhân.

Quá thỏa mãn!

Thầy hiệu trưởng gặp chuyện vui nên tâm trạng cũng vô cùng thoải mái, nhịn không được lấy cây lược nhỏ trong túi ra chải mấy sợi tóc đang tung bay trong gió của mình, nhấc chân đi theo bọn trẻ.

Sỡ dĩ sở thú động vật nhỏ được hoan nghênh như thế còn có một lý do nữa, chính là động vật trong sở thú liên tục được thay đổi.

Lần trước U U đến có thấy đám khỉ nhỏ, nhưng lần này lại không thấy đâu, còn con báo săn nhỏ mà bé gặp lần trước, bây giờ đã có thêm một con chó nhỏ làm bạn.

Báo săn nhỏ và chó con đang truy đuổi và đùa giỡn nhau trên bãi cỏ, so với lần trước U U đến thì nó đã hoạt bát và hiếu động hơn rất rất nhiều.

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Đường đến một sở thú thú vị như vậy, U U thấy cô cười rất nhiều, bé cũng cười theo nói: "Quá tốt rồi."

23/1/2022