Chương 20.1: Thuê trẻ nhỏ lao động là phạm pháp

Chương 20.1: Thuê trẻ nhỏ lao động là phạm pháp.

Edit by Thiên Bách Nguyệt

* * *

Ở phố cổ, tiếng gà gáy vang lên từ đợt này đến đợt khác.

Cố Diệu Diệu ngủ được một giấc ngon lành dậy đầu tiên, tiện thể gọi những người khác dậy luôn.

Trên giường, ba người lần lượt ngồi dậy, đầu tóc lộn xộn, rất ăn ý đồng thời ngáp một cái.

Cố Diệu Diệu nghi hoặc:

"Tối qua mọi người ngủ không ngon?"

Nửa đêm hôm qua Cố Khải Châu dậy đập muỗi cô còn hiểu.

Nhưng Đinh Nghiêu và U U?

Nhắc đến chuyện này, Đinh Nghiêu mặt vô cảm, ánh mắt đờ đẫn.

Tối qua phát hiện Cố U U vậy mà lại gác chân lên miệng anh lúc ngủ, anh tức giận đến mức muốn tự sa ngã hận không thể cắn một phát cắn đứt ngón chân của con nhóc.

Anh gian nan nhịn xuống.

Sau đó anh dậy đi đến giếng lấy nước, Cố Khải Châu đập muỗi còn tò mò hỏi anh sao nửa đêm rồi mà dậy súc miệng.

Vì sao à.

Còn không phải là do con gái ông đem chân gác lên miệng người khác, thậm chí lúc anh súc miệng xong về nằm lại cái chân vẫn định duỗi qua đây!

Đinh Nghiêu có nỗi khổ lại không thể nói.

Mà U U càng tủi thân hơn.

Tối qua bé lại gặp ác mộng, trong mơ bé thấy mình lại thành bé hư, hơn nữa đối tượng bé bắt nạt còn là người đẹp tốt bụng Đinh Nghiêu ca ca!

Tuy bé không nhớ rõ chi tiết cụ thể, nhưng loại cảm giác chính mình không thích bản thân đặc biệt rõ ràng, rõ đến nỗi bé thức giấc rồi vẫn đắm chìm trong cảm xúc tự trách.

"Đinh Nghiêu ca ca." U U còn buồn ngủ nhìn anh, "Anh ghét U U ạ?"

Đinh Nghiêu: . Nhóc cuối cùng cũng phát hiện.

Khụ.

Nhưng mặt ngoài, Đinh Nghiêu sẽ không thể hiện ra.

"Sao lại vậy? U U, sao em lại nghĩ vậy?"

U U thở dài, thực nghiêm túc nói:

"Đinh Nghiêu ca ca thật lương thiện, U U không có tốt như anh nghĩ đâu."

Bé không nhớ rõ mấy cảnh cụ thể trong mộng lắm, chỉ nhớ rõ một điều duy nhất đặc biệt đặc biệt tồi tệ.

Lúc ấy bé còn nghĩ, nếu bé và mẹ xem TV thấy một cốt truyện như vậy, khả năng bé sẽ cùng mẹ mắng cái vai phản diện độc ác kia.

Nhưng mà hiện tại, bé của trong mơ hình như là cái vai ác kia.

QAQ

Đinh Nghiêu nghe bé nói xong thì dấu chấm hỏi hiện lên khắp đầu.

Đó là lời khách khí!

Nhỏ ta thật sự cho là mình có ấn tượng tốt trong lòng hắn à?

Không phải!

Chỉ mỗi hành vi nhỏ chảy nước miếng trên đầu mình và gác chân vào miệng thì dù không có mấy việc lung tung lộn xộn đời trước đã đủ để hắn muốn bóp chết nhỏ rồi có được không!

Mấy cái gào thét trong nội tâm của Đinh Nghiêu, U U chẳng biết gì.

Cái đầu dưa nhỏ của bé giờ chỉ có áy náy, lại nhìn Đinh Nghiêu ca ca của bé----

Ài.

Trước sau như một vẫn đẹp!

Người đẹp thì sao có thể chịu được bị bắt nạt?

Nghĩ đến đây, U U đang ăn sáng tha thiết quan tâm đến sắc mặt không được tốt của Đinh Nghiêu:

"Đinh Nghiêu ca ca, có phải anh không thoải mái ạ, trông anh không có tinh thần lắm."

* * *Không có tinh thần còn không phải vì nhóc à.

Đinh Nghiêu tâm sức quá mệt mỏi, qua loa nói:

"Có lẽ do tối qua tóc chưa khô đã đi ngủ nên có chút cảm lạnh."

Vốn chỉ là một câu thuận miệng nhưng U U nghe vào lại thật sự tin, sốt ruột cho anh:

"Vậy ạ? Vậy anh cần uống thuốc!"

".. Cũng không cần lắm.."

"Cần! Mẹ nói bị bệnh là phải uống thuốc!"

".. Cũng không nghiêm trọng như vậy.."

"Hơn nữa, bị bệnh không thể ăn thịt thịt, Đinh Nghiêu ca ca ăn cái này đi."

Nói rồi, U U đẩy chén cháo nhỏ chỗ bé đến trước mặt Đinh Nghiêu, lại lấy bánh bao và mì thịt bò gần Đinh Nghiêu đến phía bé, chân thành nói:

"Người bệnh phải ăn cháo, Đinh Nghiêu ca ca phải ngoan ạ."

Cố Khải Châu cũng nói:

"Nếu không thoải mái thì nên ăn chút đồ thanh đạm, chỗ chú có thuốc trị cảm, nếu cháu cần chú có thể lấy cho cháu."

U U cắn một ngụm bánh bao thật lớn, khắp miệng đầy dầu cũng gật đầu, còn là vẻ mặt kiêu ngạo "Anh xem em quan tâm anh nhiều không".

Đinh Nghiêu: . Ha hả, cảm ơn nhóc nhá.

Sau khi ăn xong bữa sáng với canh, phát sóng trực tiếp hôm nay lại tiếp tục.

Nhiệm vụ chính hôm nay là-----

Kiếm tiền.

".. Có một câu châm ngôn giản dị rằng, tự thân vận động kiếm cơm ăn áo mặc, như vậy thì đến với nơi này, tuy chúng tôi đã cho mọi người chỗ ở cùng bữa sáng hôm nay, nhưng những ngày tới thì phải dựa vào đôi tay chăm chỉ của mọi người để kiếm tiền rồi!"

"Thuận tiện nhắc luôn, nhiệm vụ hôm nay, nhóm các bố và các bé hoàn toàn tách riêng biệt."

U U nghe vậy thì mờ mịt hỏi chị:

"Có ý gì ạ?"

Cố Diệu Diệu: "Tức là tự chúng ta phải một mình kiếm tiền ở ngoài."

U U gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Chú Chu ơi." Bé nghiêm túc nói, "Trẻ em không thể làm việc, thuê trẻ nhỏ lao động là phạm pháp!"

Chu đạo: ?

Ông không biết từ đâu mà đầu dưa nhỏ U U này có từ ngữ cao siêu như vậy, hình như trẻ em độ tuổi này thường học một ít điều kỳ quái trên TV.

Vì thế Chu đạo kiên nhẫn giải thích:

"Cái này không phải là lao động, là nhiệm vụ, U U phải đi hái quả dương mai* với các anh chị rồi đem ra chợ bán."

(*Một loại quả dâu ở Trung Quốc)

Vừa lúc giờ là mùa dương mai, mấy cây dương mai trên núi ở thị trấn đều đã ra quả.

Các bạn nhỏ được phát rổ nhỏ khóc thành một đám, không ai chịu tách riêng bố mình.

Chỉ có hai người U U và Cố Diệu Diệu, tay nắm tay, vừa đi ra ngoài vừa tám chuyện:

"Dương mai ăn ngon không ạ? Ngọt chứ ạ?"

"Chưa từng ăn, chắc là ngọt đi.."

"A! Vậy lát nữa em có thể ăn ạ? Em muốn ăn!"

"Có vi khuẩn, không rửa sạch đã ăn sẽ bị tiêu chảy."

Cố Khải Châu ngây người đứng tại chỗ, nhìn mấy trường hợp lưu luyến không muốn rời cứ như sinh ly biệt tử xung quanh, lại nhìn hai chị em vui vẻ cầm tay nhau đi ngày càng xa ở đằng kia..

24/8/2021

-----------

Sau tất cả, với tình hình này Thiên quyết định đăng tách chương, mấy ngày trước bận chút việc nên giờ mới bắt tay vào edit được, sau này sẽ cố gắng 2 ngày 1 chương trên dưới 1500 chữ.

Vì sao chương ngắn vậy mà phải cố hai ngày 1 chương thì là do sắp vào học rồi các bạn ạ phải chăm học hơn tí, hơn nữa Thiên còn muốn dành thời gian trau dồi mấy cái khác nên đành mỗi thứ dùng một ít thời gian, mong các bạn thông cảm.

Mai có chương mới để đền tội nè :3

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, đọc truyện vui vẻ ^^