Chương 31: Dỗ trẻ con thật mệt

Chương 31: Dỗ trẻ con thật mệt

Editor: @TiểuMộcMộc

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt


----------------

Dựa theo sự sắp xếp của tổ chương trình, nếu bọn nhóc bị mắc mưu thì tất cả sẽ phải vào trong chiếc l*иg nhỏ nghỉ ngơi một thời gian.

Chiếc l*иg này bình thường dùng để nhốt gà vịt, có hàng rào gỗ vây xung quanh, lúc mấy đứa trẻ bị đưa vào rồi nhốt lại mới phát hiện ra rằng mình bị lừa.

U U lay hàng rào bên cạnh, rưng rưng nước mắt lên án nói:

"Chú nói dối! Đồ lừa đảo! Đồ xấu xa!"

Những đứa trẻ khác nghĩ, nếu người này thật sự là kẻ lừa đảo, có phải mình sẽ không được gặp lại bố nữa hay không thì ngay lập tức bật khóc nức nở.

"Hu hu oa a -- Con muốn ba --"

"Con không muốn ở chỗ này, con muốn tìm ba.."

Cố Diệu Diệu đương nhiên đã biết hắn lừa bọn họ, nhưng thấy trí nhớ của U U vẫn kém như vậy, dễ dàng bị lừa, cô cũng quyết tâm muốn cho bé ghi nhớ thật kỹ, để không dễ bị gạt nữa, bất cứ ai cho kẹo cũng lập tức tin tưởng người đó.

Đinh Nghiêu không nằm trong phạm vi kiểm tra, tất nhiên đã sớm biết chuyện này.

Có điều anh nhìn mấy đứa trẻ khóc thật sự đáng thương, lại nghĩ tới lúc nãy bọn nhóc tràn đầy tin tưởng, còn xếp hàng ngay ngắn tự tin nhảy vào bẫy, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.

"Không phải lúc đầu không tin à?"

Đinh Nghiêu không mang theo giấy, lấy tay áo lau nước mắt cho U U.

"Đến lúc cho kẹo sao em tin ngay thế?"

Vốn dĩ U U đã rất hối hận, anh vừa hỏi vậy, bé lập tức cảm thấy tủi thân, tiếng khóc càng lớn hơn.

Bé không chỉ tủi thân mà còn tự trách.

Nếu bé không bị viên kẹo kia dụ dỗ, nói không chừng bé đã có thể ngăn mọi người lại, bọn họ sẽ không phải đi vào chỗ này chịu tội.

Bây giờ tất cả mọi người đều không được gặp bố.

Đều là lỗi của bé.

Đinh Nghiêu nhìn thấy bé khóc càng ngày càng lớn, càng dữ dội hơn lần đầu anh thấy bé khóc thì giật mình, lập tức hoảng loạn:

"Được rồi anh không nói, cũng không hỏi nữa!"

"Chuyện này cũng không phải là một mình em sai, tất cả mọi người đều tin, không phải chỉ có một mình em bị lừa."

"Được rồi, được rồi, mọi người đều không sai, là anh sai, anh nên nhắc nhở cho bọn em!"

"Oầy U U em nhìn kìa, hoa bên kia có phải rất đẹp không, lát nữa chúng ta hái vài bông về nhà nha?"

"Chu đạo, Chu đạo, chú đâu rồi? Còn phải nhốt bao lâu nữa? Đến giờ có lẽ được rồi đó.."

Thật ra U U không dễ khóc, những đứa trẻ khác khóc giống như uống nước vậy, nói khóc là khóc nhưng cũng nhanh nín.

U U ít khi khóc hơn, nhưng mỗi lần khóc là lại khóc long trời lở đất.

Mưa đã tạnh, những đứa trẻ khác đều chụm lại cùng nhau để ngắm nhìn những đám mây trên trời, nhưng Youyou vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí buồn bã, không cách nào nguôi giảm được .

Đinh Nghiêu ngồi xổm bên cạnh U U dỗ nửa ngày cũng không được, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất, khuôn mặt suy sụp tràn ngập vẻ "Dỗ trẻ con thật mệt".

【 Ha ha ha ha tuy rằng U U khóc trông thật đáng thương, nhưng tui lại cảm thấy rất ngọt ngào? 】

【 U U nhất định là có chút tự trách, chao ôi, xoa đầu nè, đừng khóc nha, trẻ con vốn dĩ rất dễ bị lừa 】

【 Là một giáo viên mẫu giáo tôi xin nói rằng, nếu bọn buôn người vào nhà trẻ, lừa cả lớp cũng không thành vấn đề 】

【 U U đã rất tuyệt rồi! Bé còn quá nhỏ vốn dễ tin tưởng người khác, cái này có thể từ từ dạy】

【 Đinh Nghiêu đệ đệ nhanh nhanh ôm nhóc đáng thương, bé khóc khiến ta thật đau lòng hu hu 】

Đinh Nghiêu cũng không còn cách nào khác, thật sự chỉ có thể bế bé lên để dỗ.

Anh 14 tuổi đã cao 1m75, U U tựa vào đầu vai anh khóc đến rối tinh rối mù làm anh nhanh chóng nhận ra rằng, bây giờ trên quần áo anh rất có thể không chỉ có nước mắt của U U, mà còn bị dính nước mũi vào nữa..

Quên đi.

Không cần nghĩ, nghĩ đến cũng vô dụng.

TAT

Sau khi mấy đứa trẻ bị nhốt trong chiếc l*иg nhỏ hai mươi phút, bố của bọn nhỏ cuối cùng cũng tới đón con của mình.

Lúc Cố Khải Châu đến đây, nghe nói U U khóc, chạy vội cả đường đi, lo lắng đến mức hốc mắt đỏ ửng.

Nhưng khi đến nơi, những đứa nhóc khác đều tủi thân nhào vào lòng bố khóc thì U U được ông đón lấy từ vòng tay Đinh Nghiêu đã nín khóc, căm giận bất bình thề:

"Con, lần sau con nhất định sẽ không bị lừa! Người lạ cho cái gì con cũng đều không lấy! Không nghe! Nếu con đi cùng hắn, con, con chính là đồ ngốc!"

Cố Khải Châu nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát có sức sống của bé, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại không hiểu sao có chút mất mát.

Lại nhìn Diệu Diệu, con bé đang ngồi xổm xuống, dùng giấy lau nước mắt cho U U lau đôi giày nhỏ yêu quý của mình, cảm xúc trông vô cùng ổn định.

* * * Ít nhất là bình tĩnh hơn Cố Khải Châu.

Xung quanh tràn ngập trong bầu không khí cha con đoàn tụ đầy cảm động, Cố Khải Châu thở dài.

Trong chốc lát ông không biết nên vì sự hiểu chuyện của con gái mình mà vui hay buồn.

- -

Vất vả một ngày, giữa trưa mọi người tập hợp lại một chỗ để kiểm kê lại tiền các bố và các bé kiếm được.

Đội của bố: 320 tệ 5 hào.

Đội của con: 785 tệ chẵn.

Những ông bố lao động vất vả trên đồng ruộng từ sáng sớm: ?

Vẻ mặt U U rất kiêu ngạo nói cho mọi người phương pháp mình nghĩ ra được.

Đinh Nghiêu ở bên cạnh nở một nụ cười lịch sự nhưng đầy ngượng nghịu.

* * * Vất vả rồi.

Bởi vì thời gian giữa trưa có hạn, cho dù có tiền để đi mua nguyên liệu nấu ăn thì cũng nấu không kịp, cho nên Chu đạo tuyên bố:

"Tiền hôm nay mọi người kiếm được có thể tự do sử dụng, có điều tôi kiến nghị mọi người nên để lại một phần để mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối, phần còn lại chia đều cho các gia đình."

Ba Chu Chu nghi hoặc hỏi: "Đạo diễn, vậy thì buổi trưa chúng ta sẽ ăn gì?"

Chu Đạo: "Bữa trưa của mọi người, đã được những bà con nhiệt tình của chúng ta chuẩn bị tốt rồi---."

9/9/2021

* * *


[Ở đây có tin zuiiiii]

Vì đã tìm được người edit chung nên mỗi ngày sẽ có ít nhất 1 chương nè: 3333 Tung hoa nào >< Người đi qua người đi lại, nếu thấy truyện hay thì mau follow để nhận thông báo mới nhất nè, share, giới thiệu cho bạn bè để mọi người cùng biết đến, cùng thưởng thức.

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn nhiều nhen, love love: 33