Chương 32: Tổ Chương trình chó má

Chương 32: Tổ chương trình chó má

Editor: @TiểuMộcMộc

Beta-er: Thiên Bách Nguyệt

* * *


Mọi người mơ hồ đi theo đạo diễn vào trong đại sảnh nhà Joe, một chiếc bàn dài đặt giữa phòng đã được bày biện đủ loại món ăn gia đình thôn quê.

Tuy đầu bếp của khách sạn 5 sao là ba Chu Chu nấu ăn cũng rất ngon nhưng đồ ăn thôn quê thì có hương vị riêng của nó.

Càng khỏi nói đến việc mọi người đã bận rộn cả buổi sáng, bụng đã sớm kháng nghị từ lâu.

Ba Điềm Điềm vô cùng cảnh giác:

"Tự nhiên đối tốt với chúng tôi như vậy, không phải là có âm mưu gì chứ?"

Chu đạo lúc nào trông cũng hiền từ nhưng bẫy người thì chưa từng nhẹ tay, ông khẽ cười, không nói gì.

Nhìn ông như vậy, cũng biết không có chuyện gì tốt, chẳng qua mọi người đều đói bụng nên rất nhanh đã ngồi xuống ăn cơm.

Chờ đến lúc mọi người ăn xong, quả nhiên Chu đạo không có ý tốt mở lời:

"Bữa cơm hôm nay mùi vị thế nào?"

Đến rồi!

Nụ cười vô cùng nham hiểm!

Mọi người cảnh giác trả lời: "Cũng được, có gì không?"

Chu đạo mỉm cười: "Nếu bà con của chúng ta đã nhiệt tình chiêu đãi mọi người như vậy, mọi người có cảm thấy chúng ta cũng nên làm gì đó để bày tỏ lại không?"

"..."

Ông cứ việc nói thẳng là ông lại muốn áp bức bọn tôi đi.

Nhóm của bố mệt mỏi từ sáng đến giờ cũng tỏ vẻ hững hờ.

"Tốt! Như vậy tôi đề nghị nhiệm vụ chiều nay của mọi người là luyện tập một vở kịch cho trẻ em trên trấn xem, buổi biểu diễn sẽ diễn ra ngay tại lối vào thị trấn sau bữa tối, mọi người cố lên!"

Tiếng vỗ tay thưa thớt, vô cùng qua loa.

"Buổi chiều sắp xếp xong, buổi tối đã phải diễn ngay rồi?"

"Vậy rất gấp đó, chúng ta còn phải nghĩ xem diễn cái gì nữa."

"Không sao, ba Tiểu Tỏa là thị đế* chắc chắc không thành vấn đề, chúng ta còn có Cố đạo, thế là xong rồi!"

(*Thị đế (hậu) : Là nam (nữ) diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình )

Chu đạo lại bổ sung:

"Đúng rồi, bởi vì là diễn kịch cho các bạn nhỏ xem nên vai chính cũng phải là mấy đứa nhóc trong nhóm chúng ta nha."

"..."

"Ba Tiểu Tỏa có thể diễn một cái cây cao lớn hoặc là gì đó, ở trên sân khấu nhìn Tiểu Tỏa biểu diễn, chuyện này không có vấn đề gì."

"..."

Đường đường là thị đế lại chỉ xứng diễn vai phông nền cho kịch thiếu nhi?

Chu đạo dùng ánh mắt nói cho hắn biết, không sai, anh chỉ xứng diễn vai phụ cho con mình, chấp nhận thực tế đi.

Hết cách rồi.

Mọi người thở dài một tiếng, chỉ thể chấp nhận hiện thực dẫn mấy đứa nhóc đi diễn tập.

Có điều tập diễn cái vở kịch sân khấu này, chắc chắn là phải nhờ Cố Khải Châu sắp xếp toàn bộ.

Vì thế sau khi mấy ông bố dỗ được con của mình đi ngủ trưa, Cố Khải Châu dẫn họ đi bê một băng ghế nhỏ, tìm nơi râm mát dưới tàng cây để tụ họp, cùng nhau bàn vấn đề kịch bản.

Thời gian cấp bách, phải hoàn thiện kịch bản trước khi bọn nhỏ dậy, sau khi mấy đứa tỉnh dậy còn phải phân vai, đọc thuộc lời thoại, tập luyện, điều chỉnh những vấn đề còn chưa hợp lý, tổ chương trình chó má còn bắt bọn họ phải tự may trang phục.

Cố Khải Châu nghĩ đến từng công đoạn đó mà nhức cả đầu.

"Dạ thì.."

Mấy ông bố ngồi vây quanh dưới tàng cây quay đầu lại thì thấy Đinh Nghiêu cũng bưng một cái ghế đi tới, vẻ mặt có chút xấu hổ nói:

"Cháu không ngủ được, nên muốn đến đây xem có chuyện gì cháu có thể giúp được không."

Bàn tay đang cầm chiếc ghế của Đinh Nghiêu hơi đẫm mồ hôi.

Cố Khải Châu nhìn anh, tùy ý nói:

"Được rồi, cháu cũng lại đây ngồi đi."

Chỉ là một câu nói hết sức bình thường.

Nhưng khi Đinh Nghiêu nghe, trong lòng lại dâng lên gợn sóng không nhỏ.

"Vâng."

Anh cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt, giọng nói rất nhẹ nhàng.

Bởi vì là kịch nhi đồng, cho nên Cố Khải Châu cũng không định làm một cốt truyện quá phức tạp, nhưng giờ thời gian khá gấp để viết một câu chuyện, vì thế ông suy nghĩ, quyết định biên soạn lại Shakespeare [King Lear] *một chút.

Quốc vương tuổi đã già, muốn đem vương quốc của mình phân cho ba người con gái, công chúa cả và người công chúa thứ hai đã dùng những lời hoa mỹ để khen ngợi nhà vua, trong khi cô công chúa út bày tỏ tình yêu với cha bằng những lời chân thật và giản dị, lại bị quốc vương tức giận cướp đi quyền thừa kế, sau đó bị gả sang nước Pháp.

Tuy nhiên, sau khi quốc vương thoái vị, công chúa cả và công chúa thứ hai lập tức lộ ra bộ mặt thật, nói những lời cay nghiệt với quốc vương.

Bấy giờ, khi chìm trong bi phẫn, nhà vua mới nhớ đến sự ngoan hiền của đứa con gái nhỏ.

Trong câu chuyện gốc, cô công chúa út dẫn quân đi đánh giặc, nhưng lại bị bắt và treo cổ.

Cố Khải Châu sửa kết cục thành công chúa út thành công đánh bại hai người chị của mình, cha con gặp lại, là một kết thúc có hậu mọi người được đoàn tụ.

"Đinh Nghiêu diễn vua Lear đi, ba cô công chúa với phò mã của công chúa út thì chờ khi bọn nhóc tỉnh lại rồi tự mình chọn sau."

"Đinh Nghiêu, cháu thấy như thế nào?"

Đinh Nghiêu tỉnh táo lại, nói theo bản năng:

"Có thể, cháu có thể diễn tốt, thật đó ạ."

Nghe xong lời này của anh, Cố Khải Châu và những người khác nở nụ cười.

"Không cần căng thẳng, chỉ là một vở kịch thiếu nhi mà thôi."

"Cũng không phải là diễn chính thức, Tiểu Nghiêu bây giờ hot như vậy, không ít phim truyền hình đứng xếp hàng mời cháu đó, cái này không tính là gì, cứ thả lỏng đi."

Trong sự an ủi của các ba, vẻ mặt cứng đờ của Đinh Nghiêu thoáng thả lỏng chút.

Đúng.

Đây không còn là kiếp trước nữa.

Anh không bị tuyết tàng*, cũng không bị rơi từ đỉnh cao xuống đáy.

(*Tuyết tàng: Nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động)

Tuy chưa thoát được hố lửa truyền thông Diệu Tinh, nhưng anh vẫn là một thành viên của nhóm nam nổi tiếng khi mới mười bốn tuổi, con đường tương lai rộng mở vô hạn.

Lúc Cố Khải Châu đang thảo luận bối cảnh với những người khác, Đinh Nghiêu xoa hai bên thái dương.

Chỉ là anh.. Quá sợ hãi.

10/9/2021