Chương 1: TRỌNG SINH

“Trịnh Bạch Ngọc chị làm gì vậy! Thả tôi ra” Trịnh Giai Yên nằm trên giường bệnh hốt goảng kêu lên.

“Hừ! Tao sẽ lấy đứa nghiệt chủng trong bụng mày ra!” Trịnh Bạch Ngọc tàn nhẫn nói.

Trịnh Giai Yên trên người cô đang mặc quần áo bệnh nhân tay và chân của cô đều bị trói vào giường không có cách nào để chạy thoát.

Trịnh Bạch Ngọc trên tay cầm con dao mổ đưa về phía bụng của Trịnh Giai Yên “Mày không có tư cách mang thai đứa con nghiệt chủng của anh Dạ Đình. Đi chết đi”

“Đừng….Aaaaa!”

Trịnh Giai Yên thề rằng nếu có kiếp sau cô sẽ trả thù tất cả từng người một, những người đã hại mẹ cô, hại cô và cả đứa con chưa kịp chào đời của cô. Trịnh Giai Yên tôi sẽ không tha cho bất kì một ai, còn Phong Dạ Đình cô sẽ không ngu ngốc dại dột mà yêu hắn ta thêm một lần nào nữa.

—————————————————

“Ưm…” Trịnh Giai Yên lờ mờ tỉnh dậy

Sao cả người cô lại đau nhức khắp nơi hết vậy, cô mở mắt ra khó khăn nhìn người đàn ông trước mặt là Phong Dạ Đình. Là người đàn ông dù có hắt hỉu, ghẻ lạnh tàn nhẫn nhưng cô vẫn một mực bất chấp yêu hắn.

Mình…mình vẫn chưa chết sao?

Trịnh Giai Yên nhìn xung quanh căn phòng thì hình như đây chính là đêm tân hôn của hai người trước khi cô có thai và bị người chị gái cùng cha khác mẹ của mình hại chết. Thật may mắn cô lại được trùng sinh quay lại sáu tháng trước.



Phong Dạ Đình vừa nãy vì dùng sức quá mức mà bóp cổ cô khiến Trịnh Giai Yên ngất xỉu.

“Thì ra là cô giả vờ chết!”

“…”

Trịnh Giai Yên nhìn gương mặt lạnh lùng của Phong Dạ Đình giờ đây người đàn ông này đứng trước mặt cô khiến Trịnh Giai Yên cảm thấy thật kinh tởm. Cô chỉ muốn tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt.

Trước kia là do cô quá mù quáng yêu hắn đến phát điên, mà hắn chỉ coi cô như một kẻ thay thể cho thanh mai trúc mã của hắn là Mục Thanh Thanh. Vì vụ tai nạn xe cộ hôm đó, người đâm trúng Mục Thanh Thanh không phải là cô mà mọi chuyện đều do chính Trịnh Bạch Ngọc gây ra cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô rằng cô chính là kẻ đâm chết người, khiến hắn ta hiểu lầm cô là người đã đâm trúng Mục Thanh Thanh và bắt cô phải thay thế Mục Thanh Thanh.

Trịnh Giai Yên đứng dậy cô bước ra khỏi căn phòng của Phong Dạ Đình. Khiến cho hắn đứng đơ ra như một khúc gỗ…

Phong Dạ Đình cau mày anh đi đến kéo Trịnh Giai Yên lại.

“Cô định đi đâu?”

Trịnh Giai Yên cau mày vì hắn ta nắm chặt tay cô, khiến cô có chút đau “Phong thiếu làm gì vậy! Tôi không phải là một kẻ thế thân cho vị hôn thê của anh. Thì tôi ở trong phòng của anh làm gì. Với lại tôi nhắc nhở anh một lần cuối cùng tôi không phải là người gây ra vụ tai nạn xe đó. Nên tôi sẽ đi tìm bằng chứng chứng minh tôi trong sạch.”

Nói xong cô hất tay của Phong Dạ Đình đang cầm tay mình ra. Anh nhíu mày nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của Trịnh Giai Yên…

Cô ta bị làm sao vậy? Không phải cô ta rất yêu anh sao? Được anh chạm vào thì cô ta phải vui vẻ mới đúng chứ, nhưng cô ta hiện tại xem ra lại rất ghét anh chạm vào người cô ta. Cô ta như biến thành một kẻ khác vậy.



Điều đó làm cho Phong Dạ Đình cảm thấy cô hoàn toàn thay đổi không còn nhu nhược, dịu dàng như trước kia nữa. Mà anh lại là lần đầu tiên bị phụ nữ dắt mũi như vậy…

Buổi sáng hôm sau…

Phong Dạ Đình xuống nhà, nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi quản gia và người làm không thấy Trịnh Giai Yên đâu.

“Bác Hàn cô ta đâu?”

Quản gia Hàn biết thiếu gia đang hỏi đến thiếu phu nhân ông trả lời “Thiếu phu nhân đã ra ngoài từ sớm rồi ạ!”

“Ra ngoài?” Giọng anh lạnh lùng quát lên

“Vâng…vâng ạ! Thiếu phu nhân nói là cô ấy muốn đến thăm mẹ mình!” Quản gia Hàn nhìn sắc mặt của thiếu gia không được tốt lắm. Ông sợ hãi nói.

Phong Dạ Đình từ trước đến nay luôn được mệnh danh là kẻ máu lạnh vô tình. Chỉ cần không làm hài lòng hay chống đối với hắn thì kết cục rất thảm hại chỉ có một từ “chết”. Tay hắn đã nhuốm máu của không biết bao nhiêu người, nhưng đều được pháp luật bao che mà không ai dám động đến hắn.

Với thế lực mạnh mẽ một tay che trời Phong Dạ Đình có thể hô mưa gọi gió cả cái thành phố Đế Đô này không một ai là không biết người đàn ông ma quỷ mang tên Phong Dạ Hàn.

Với thế lực khủng khϊếp của nhà họ Phong, phong Dạ Đình đứng đầu gia tộc là truyền nhân tiếp theo của Phong gia người thừa kế tập đoàn Phong Thị. Là một trong những thương nhân trẻ tuổi nhất của Trung Quốc có khổi tài sản kếch xù tiêu mấy đời cũng không hết.

Trịnh Giai Yên là một cô gái xinh đẹp, cô yêu thầm Phong Dạ Đình từ lâu nhưng bây giờ cô lại hận hắn đến tận xương tuỷ. Cuộc đời cho cô sống lại lần thứ hai, lên Trịnh Giai Yên không cho phép bản thân mình đi vào vết xe đổ của khϊếp trước.