Chương 1 : Khai Giảng

Lần đầu edit còn nhiều thiếu xót mong các bạn yêu thương nhẹ nhàng chỉ bảo nha :*

Bài kiểm tra tiếng anh buổi sáng.Trong tay Mạch Mang Mang nắm chặt một xấp ảnh thật dày, nghiêng nghiêng tựa vào lưng ghế, lật xem lần lượt từng bức ảnh. Ánh sáng chói chang khiến cho khuôn mặt tươi cười của chàng trai và cô gái kề nhau quá mức giống nhau, bối cảnh lại mơ hồ, những khoảnh khắc tưởng rằng sẽ nhớ kỹ, nhưng hiện tại nhớ lại, đã không còn rõ ràng.

Bạn cùng bàn Ngụy Thanh Ninh rốt cục cũng kịp viết xong đề thi vào phút chót, tiếng chuông vang lên, cô tiến lại gần, tựa vào vai Mạch Mang Mang, do dự một lúc lâu, vẫn chỉ chỉ ảnh hỏi: "Gần đây cậu ấy thế nào? ”

Mạch Mang Mang thở ra một hơi thật dài, cũng không thể nói đây là một tiếng thở dài mà càng thấy giống như trút bỏ mệt mỏi. Đem ảnh chụp trong tay ném vào ngăn bàn, Mạch Mang Mang bình tĩnh nói : " Vẫn là như vậy, dậm chân tại chỗ"

Người bạn trai thuở còn đi học của Mạch Mang Mang là thanh mai trúc mã. Mối tình của Mạch Mang Mang bắt đầu từ đầu năm cấp hai, cha mẹ hai bên cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý, hương vị tình đầu ngây ngô mà ngọt ngào. Mạch Mang Mang lớn lên ngày càng xinh đẹp, ưu tú, thi đậu vào trường cấp 3 Điệt Thành, là tốt nhất thành phố. Cô đạt điểm cao thứ hai toàn trường trong khi bạn trai thì ngay cả cổng trường cũng không với tới.

Cố Trăn đi thu bài thi vừa vặn đến bàn Mạch Mang Mang thì bắt gặp cô đang suy nghĩ viển vông, hắn cong ngón tay lên gõ bàn: "Bài thi.""

Mạch Mang Mang cũng không ngẩng đầu lên, rút bài thi ra khỏi ngăn kéo đập lên trên tay hắn, bức ảnh kẹp trong bài thi rơi ra, dừng ở bên chân Cố Trăn.

Cố Trăn khom lưng nhặt lên, nhìn thoáng qua, cô gái trong bức ảnh nở nụ cười rạng rỡ, cùng người trước mắt mây đen giăng đầy mặt lại không quá giống nhau, hắn cười nói: “Trai tài gái sắc, thực xứng đôi.” lời vừa dứt lại nói "Nhưng tôi vẫn khuyên cậu đừng vứt rác bừa bãi. ”

Hai câu này cũng không tính là lời hay ý tốt gì mà cố ý trăn có thể nói một cách bình thản tự nhiên, bình thản như đề nghị cô ăn bữa trưa vậy. Ngụy Thanh Ninh ở một bên xấu hổ đến mức ngay cả biểu tình cũng không biết nên tỏ ra như thế nào, lo lắng Cố Trăn chọc giận Mạch Mang Mang.

Lúc này Mạch Mang Mang mới đem ánh mắt nhìn vào mặt Cố Trăn: " Có phải rác rưởi hay không thì không biết nhưng không cẩn thận ném vào thùng rác là thật. ”

" Mang Mang, cùng tớ đi WC đi." Ngụy Thanh Ninh vội vàng cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, khi đi qua lại lấy lại ảnh từ tay Cố Trăn và đặt vào ngăn bàn của Mạch Mang Mang một cách cẩn thận.

Thấy Cố Trăn không nói gì nữa, Ngụy Thanh Ninh cảm kích cười cười với hắn, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu với một vẻ mặt ôn hòa.

“Hai mặt " Mạch Mang Mang hừ lạnh một tiếng, sau đó bị Ngụy Thanh Ninh kéo ra khỏi chỗ ngồi.

Luôn luôn như vậy, tuy rằng Cố Trăn cùng Mạch Mang Mang ngày thường không giao du nhiều lắm nhưng cứ gần nhau là giống như sao hỏa chạm vào trái đất. Lương Tử đoán việc này đã hình thành từ trước khi nhập học, Mạch Mang Mang cho rằng bản thân chắc chắn nắm trong tay danh hiệu thủ khoa cư nhiên lại bị một nhân vật từ trường học nhỏ không có danh tiếng gì cướp đi. Cô thiếu một điểm còn người nọ thì đạt điểm cao nhất.

Lúc đó, Mạch Mang Mang tin rằng hắn chỉ là người may mắn nhưng cuối cùng hai người trở thành bạn học. Cố Trăn luôn áp đảo cô trong các kỳ thi khiến cho câu “Cố Trăn đệ nhất, Mạch Mang Mang đệ nhị” lặp đi lặp lại . Việc này làm cho Mạch Mang Mang căm thù con số "2" trong suốt một thời gian dài.

Tất cả những lần xuất hiện trên cùng Cố Trăn, Mạch Mang Mang đều vô tình bị rơi vào tình huống khó xử, ví dụ như từ chối quyết định cho bọn họ ngồi cùng bàn của giáo viên trước mặt cả lớp hay lúc Cố Trăn giải quyết những đề khó, Mạch Mang Mang thường không chú ý tới, chỉ thỉnh thoảng tâm tình thoải mái thì mới đáp trả.

Mạch Mang Mang và Ngụy Thanh Ninh vừa ra khỏi lớp học, đài phát thanh liền phát lên tiếng hát của vận động viên khúc quân hành, hiệu trưởng thong thả nói : " chào buổi sáng các bạn học sinh thân mến, hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới, chúng tôi sẽ tổ chức lễ khai giảng mười phút sau tại thính phòng, mời các giáo viên chủ nhiệm tổ chức học sinh đến đúng giờ. ”

Lúc Mạch Mang Mang quay đầu lại để tìm âm thanh, ánh mắt ánh mắt vừa lúc đυ.ng phải Cố Trăn, hắn soái khí mà hơi hơi nhướng mày với cô.