Văn Án

Thời đại Thái Cổ, hỏa thần Chúc Dung lấy một cặp phượng hoàng làm đàn đặt lên Trường Cầm và Giai Kỳ xem như con.

Thái tử Trường Cầm ôn hòa điềm đạm, Giai Kỳ lại lạnh lùng cả hai tính tình khác nhau nhưng có cùng sơn thích là tấu nhạc ở chốn giao sơn. Họ kết bạn với thủy xà Kim du, Kim Du hứa với Trường Cầm và Giai Kỳ khi nào luyện thành địa chi ứng long có thể thông thiên sẽ đứa họ đi du sơn ngoạng thủy.

Tuy nhiên nguyện vọng chưa được thực hiện thì Trường Cầm và Giai Kỳ đã bị Chúc Dung gọi về Thiên Đình.

Mấy trăm năm sau Kim Du gây ra đại họa trốn vào Bất Chu Sơn. Thiên Giới phái Trường Cầm, Giai Kỳ và chúng tiên hạ giới truy bắt. Trường Cầm và Giai Kỳ nhận ra bằng hữu năm xưa ra tay nương tình nên phạm phải đại họa khiến cho trụ trời Bất Chu Sơn sụp đổ, trời đất xuýt nữa bị diệt vong.

Giai Kỳ, Trường Cầm và Kim Du đã bị gián tội, Trường Cầm và Giai Kỳ bị đưa về nguyên hình phượng hoàng giáng xuống trần gian.

Hồn tiên của Giai Kỳ và Trường Cầm thương nhớ bằng hữu quyến luyến giao sơn, bị thợ đào kiếm nhân gian bắt hồn. Thợ kiếm đào dẫn hồn tiên của Trường Cầm dẫn ra muôn vàn oán khí tồn tại trong nhân gian ngưng tụ tất cả vào hung kiếm Phần Tịch. Họ lại dùng hồn tiên của Giai Kỳ dẫn ra hàn khí ngưng tụ vào Hàn Tịch.

Trường Cầm không cam lòng làm kiếm , một nữa hồn kiếm trốn ra nhưng lại bị Hàn Tịch hấp thu.

Phần Tịch và Hàn Tịch từ khi đúc thành đã mang theo luồng oán khí và hàn khí có thể hủy diệt trời đất. Phần Tịch có thể không chế thần trí của người sử dụng, người sử dụng Hàn Tịch lại bị chịu cái lạnh thấu xương, thân thể và cả linh hồn đều bị đóng băng.

Lo sợ hung kiếm gây hại nhân gian, Nữ Oa giam Phần Tịch và Hàn Tịch tại Ô Mông Linh Cốc dưới động băng diêm, giao cho các bộ lạc tại địa phương thay nhau canh giữ. Thời gian nước cứ vậy trôi qua.