Chương 41: Vợ chồng son

Ba người đàn ông vẫn đang giằng co, điện thoại trong ví Thu Đồng Tâm đột nhiên vang lên.

Cô có chút không kiên nhẫn lấy điện thoại ra, trên màn hình thình lình viết ba chữ "Thái Thượng Hoàng"

Đó là ông nội cô, là chủ nhân chân chính của toàn bộ đại gia tộc Thu gia, là người duy nhất trên đời này cô không thể không nhận điện thoại.

Nghe điện thoại không đến một phút, chờ đến khi cô tắt máy, dục cầu bất mãn trên mặt đã biến thành vô cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, nếu ba người đã không vui, thì tự ở đây đánh một trận đi. Tôi phải trở về thăm lão tổ tông."

Ba người đàn ông đều thấy tên báo trên màn hình điện thoại, biết cô nhận điện thoại của ai, thậm chí mơ hồ nghe được nội dung điện thoại, cho nên không do dự đều buông lỏng tay.

Thu Đồng Tâm ai cũng không nhìn, trực tiếp lên xe thể thao của mình đang đỗ ở một góc khác, rất nhanh đánh tay lái rời đi.

Bạch Tấn ngồi trở lại trong xe, điện thoại vừa vặn vang lên.

"Chuyện đã làm theo rồi, tư liệu tôi muốn đâu?" Thanh âm Thu Dật Mặc vẫn lạnh băng như cũ.

"Gửi vào hòm thư cho anh rồi, từ từ xem đi. Phương Kinh Luân kia thật là không đơn giản. Không chỉ là tình địch của anh, còn con mẹ nó là tình địch của tôi. Cho nên tôi còn rất hy vọng hắn có thể thắng anh. Nếu hắn với Tả Ninh tốt đẹp, tôi sẽ bớt đi một sự uy hϊếp."

Bên kia Thu Dật Mặc cười lạnh một tiếng: "Từ từ nằm mơ đi."

Nhìn thân ảnh Cổ Tinh Lan và Nhϊếp Thành từng người rời đi, Bạch Tấn đột nhiên câu môi cười: "Anh còn ở bên đó sao? Tôi cũng đến thăm ông nội đây."

Nơi ở chính của Thu lão gia tử là một khu biệt thự tương đối lâu đời. Tuy rằng vật liệu kiến trúc pha hiện nét cổ xưa, nhưng tiểu khu xanh hoá cực kỳ đẹp. Mỗi một căn biệt thự đều có một cái đình viện rất lớn, giống như một trang viên giản dị ở nội thành phồn hoa.

Thu Đồng Tâm chạy vào bãi đỗ xe ngoài cửa lớn, đã thấy được chiếc xe màu đen mới vừa gặp không lâu trước đó.

"Gì đây? Chạy rất nhanh đấy, nếu muốn tới, sao không đợi em đi cùng?"

Bạch Tấn đang ngồi ở trong viện bồi lão gia tử tóc hoa râm chơi cờ tướng, nghe vậy cười đắc ý: "Như vậy mới có niềm vui bất ngờ."

Thu Đồng Tâm trừng anh một cái, đặt mông ngồi vào bên người lão gia tử, đánh giá từ trên xuống dưới ông lão thân thể vẫn rất cứng cáp sáng ngời này: "Con nói này lão đầu, ông không phải rất khoẻ sao, đau chỗ nào? Sao một hai cứ phải bắt con về đây?"

"Ngực đau." Lão gia tử nghiêm trang nhìn cô, "Ông cũng đã 90 rồi, còn chưa có bế cháu cố ngoại, mỗi ngày đều đau đến không thở nổi."

"Ông làm ơn vận dụng chính xác phương pháp 4 bỏ 5 lên* đi, ông không phải 90, ông là vừa hơn 80 thôi."

(*Là phương pháp làm tròn ấy, vd từ 84 trở xuống bỏ làm tròn thành 80, còn từ 85 trở lên thì làm tròn thành 90)

"Tôn lão nhân cũng vừa hơn 80, chắt của người ta cũng sắp kết hôn rồi."

"Chắt của ông ấy không phải mới 15 sao? Sao đã sắp kết hôn rồi? Lão đầu à, ông đâu chỉ không giỏi toán, ông còn không hiểu Pháp luật nữa đúng không? Con đây phổ cập khoa học cho ông một chút. Hiện tại pháp luật của nước ta quy định về độ tuổi kết hôn là 22. Nói cách khác chắt của ông lão Tôn ít nhất phải 7 năm nữa mới có thể kết hôn. Lại 4 bỏ 5 lên một chút, đó chính là 10 năm, cùng với từ "sắp" của ông, một chút cũng không bắn tới."

"Người lớn nói chuyện con nít trả treo cái gì?" Bạch Tấn mặt vô cùng nghiêm túc trừng mắt liếc cô một cái, "Nói chuyện với ông nội cho đàng hoàng, đừng có không biết lớn nhỏ."

"Họ Bạch anh cánh cứng cáp rồi đúng không?" Thu Đồng Tâm giơ chân lên trực tiếp từ dưới bàn hung hăng đạp qua, "Anh đó, vỗ mông ngựa đủ nhiều rồi, một vừa hai phải thôi."

"Không nhiều lắm không nhiều lắm, ông thích nghe Tiểu Tấn nói chuyện với ông." Lão gia tử vui tươi hớn hở mà cười, mày nhíu một cái, đánh mạnh quân cờ xuống, "Chiếu tướng!"

Bạch Tấn vẻ mặt ảo não, đấm ngực dậm chân: "Ông nội à, sao ông lại chơi chiêu bắt chết xe? Con đều gặp vài lần như vậy rồi, sao vẫn không tiếp thu được giáo huấn chứ? Ai nhaa! Đáng tiếc mà, rõ ràng đã sắp thắng rồi."

Thu Đồng Tâm ở một bên xem đến nổi da gà rớt đầy đất, mỗi lần gia hỏa này dỗ lão gia tử vui vẻ, cô đều phải vô cùng nỗ lực mới có thể khống chế được xúc động muốn chọc mù hai mắt mình.

Kỹ thuật diễn nát như vậy, không đi giựt giải Cây Chổi Vàng quả thật là nhân tài không được trọng dụng.

Nhưng mà lão gia tử mỗi lần đều bị anh dỗ đến đầu óc choáng váng, mừng rỡ cười ha ha.

"Không được, con cũng không tin ông nội mỗi lần đều lợi hại như vậy, chúng ta đổi cờ vây tiếp tục." Bóng đế* còn không biết mệt mà diễn.

(*Người ta giỏi gọi là Ảnh đế, anh "hay" quá nên chị gọi là Bóng đế. Bóng là cái bóng do hình ảnh chiếu xuống ấy.)

Lão gia tử xua xua tay: "Thôi, đã trễ thế này rồi, hôm nào đi. Vợ chồng son các con khó có được lúc đều đến nơi này của ông. Ông phải cho các con một chút không gian ở chung chứ. Mau về phòng nghỉ ngơi đi, ông đã kêu Tiểu Trần chuẩn bị phòng cho các con xong rồi. Tranh thủ sớm một chút cho ông bế chắt."

"Vợ chồng son?" Thu Đồng Tâm cạn lời giật giật khóe miệng cười: "Gia hoả này đều đã tới thăm ông mười mấy năm nay, con với anh ấy quan hệ gì ông không phải đã rõ ràng lắm à, khi nào đã biến thành vợ chồng son rồi?"

"Còn giả vờ cái gì? Anh hai con đã nói tất cả cho ông rồi." Trong mắt lão gia tử mang vài phần thần bí, ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Thu Đồng Tâm, "Con nhóc này, con chịu khổ rồi. Ông biết tính tình ba con, quật cường giống như bà nội đã mất hai mươi năm kia của con vậy. Nhưng con yên tâm, chỉ cần ông già này còn một hơi thở, cái Thu gia này ông vẫn còn làm chủ được. Hôn sự của con và Tiểu Tấn có ông chống lưng, đừng sợ, cứ lớn mật mà yêu đi."

Nói đến đây, lão gia tử lại đem ánh mắt từ ái chuyển hướng qua Bạch Tấn: "Tiểu Tấn à, đứa con này của ông chính là đứa mờ mắt vì danh lợi. Nó coi thường con cũng không quan hệ, ông thích con, không dựa vào trong nhà cũng có thể thành công trong sự nghiệp, người lại soái khí, còn hiếu thuận với ông, ông thích con như vậy. Hôm nay ông già này trước mặt vợ chồng son các con đưa ra lời hứa, Bạch Tấn con, là cháu rể duy nhất của ông, người khác, mơ tưởng!"

"Không phải... này..." Nhìn bóng dáng lão gia tử tiêu sái bước vào nhà, vẻ mặt Thu Đồng Tâm ngơ ngác, "Vở kịch này ở đâu ra vậy?"

Thấy Bạch Tấn đã vui thành kẻ ngốc rồi, Thu Đồng Tâm mới dần dần trở lại bình thường: "Vừa rồi lão đầu kia nói... anh hai em? Khối băng siêu bự kia nói cái gì với lão đầu vậy?"

Lúc ở ngoài cửa nhìn thấy xe Bạch Tấn, cô còn tưởng rằng gia hoả này nhờ vào quan hệ với lão gia tử điện thoại cho cô để cô rời khỏi Cổ Tinh Lan và Nhϊếp Thành. Cho nên cũng không tức giận với anh. Nhưng hiện tại xem thái độ thần kỳ của lão gia tử, tuyệt đối có vấn đề.

Bạch Tấn vẻ mặt vô tội mà nhìn cô: "Anh nào biết anh hai em nói cái gì với ông nội chứ? Dù sao trong chúng ta, ông nội tin nhất chính là anh hai em. Nhưng để anh hai em ngoan ngoãn nghe lời anh nói, em cảm thấy có khả năng sao?"

"Cho nên em mới hoài nghi anh với Thu Dật Mặc có phải làm cái giao dịch dơ bẩn gì không."

"Tâm hồn anh thuần khiết như vậy, sao có thể được chứ?"

"Thuần khiết? Em còn không hiểu anh à? Toàn thân anh từ trên xuống dưới từ bỏ cái họ là Bạch, chỗ nào cũng đen hết."

"Không phải còn có thứ đồ trắng sao? Nhanh như vậy đã quên rồi à?" Bạch Tấn đã ôm cô từ sau lưng, khẽ cắn vành tai cô, thanh âm trầm thấp mà mị hoặc, "Lát nữa bắn cho em em sẽ biết."

Thu Đồng Tâm cả một đêm đều ở trong trạng thái dục cầu bất mãn, nhát mắt lại bị gợi lên du͙© vọиɠ chưa được thoả mãn lúc trước, liền kéo Bạch Tấn đi về phòng.

"Lão đầu à, phòng chuẩn bị cho chúng con ở đâu vậy?"

Thật ra nơi này vẫn luôn có phòng cho từng người bọn họ, có đôi khi tới thăm lão gia tử, trời quá muộn bọn họ sẽ ở lại nơi này. Nhưng lần này không giống, lão gia tử cố ý vì hai người bọn họ mà chuẩn bị một căn phòng, hơn nữa...

"Đờ mờ, đây là cái thẩm mỹ gì vậy?" Nhìn khăn trải giường và chăn màu đỏ rực, Thu Đồng Tâm lại thêm một trận cạn lời.

"Đây là ông nội bảo thím Trần chuẩn bị động phòng cho hai ta sao?" Dáng vẻ Bạch Tấn giống như rất vừa lòng, không ngừng gật đầu, "Ừm, không tồi, chỉ thiếu hai chữ Hỉ màu đỏ nữa thôi."

"Thô tục." Thu Đồng Tâm ngoài miệng chửi bậy, thân mình lại sớm đã ngã xuống nằm trên giường lớn, nhấc váy lên bày ra cái tư thế quyến rũ, "Tiểu Tấn, nhanh lên, để người ta nhìn xem, trên người của anh còn có cái gì có màu trắng nha!"

Bạch Tấn kéo áo sơmi ra bổ nhào lên trên giường, đem cô gái vẻ mặt khoe khoang đè dưới thân: "Lại kêu nữa xem?"

"Lão đầu có thể gọi, em sao lại không được? Tiểu Tấn, Tiểu Tấn, Tiểu Tĩnh*, Tiểu Tĩnh, ưʍ..."

(*Tĩnh ở đây là nhẹ nhàng, tĩnh lặng. Ý chị nói anh yếu ấy :)) )

Bạch Tấn mở hai chân ra ngồi quỳ trên người cô, vội vàng lấy tay đi cởϊ qυầи: "Lập tức sẽ khiến cho em hiểu biết cái gì gọi là dũng mãnh."