Chương 1: Bắt buộc xuyên không

Lâm Mĩ Hảo là một người "Diệp công thích rồng"(1) , rất thích xem người khác xuyên không, nhưng lại không thích chính mình xuyên không. Lý do rất đơn giản, không phải ai cũng có thể là diễn viên, tình cảm thì chỗ nào cũng gặp, vận mệnh lại quanh co, nội dung vở kịch khúc triết(2), làm không tốt thì còn chết đi sống lại một hai lần, nếu gặp phải tình cảnh "ngược luyến tình thâm"(3) thì xong rồi, chuẩn bị "lấy viện làm nhà, lấy thuốc làm cơm".

Cô kiếp trước tuy xuất thân không phải nhà giàu có nhưng cũng sống sung sướиɠ, được cha mẹ che chở mà lớn lên, 8 tuổi đi học tiểu học, vô cùng thuận lợi, lúc khó tìm việc liền nghĩ cách cùng cha mẹ, đi làm nghiên cứu sinh, làm thí nghiệm cùng giáo sư trong phòng nghiên cứu, cũng là một công việc có tiền đồ.

Dù sao cha mẹ cô cũng không cần con gái nuôi sống, tuy rằng không có anh chị em nhưng tính cách cô hòa đồng, có rất nhiều bạn bè, ngày nghỉ thì ở nhà làm trạch nữ. Viết luận văn, phiên dịch một ít thứ, kiếm thêm thu nhập, thời gian rảnh thì lên mạng, cuộc sống như vậy thật không có gì hối tiếc, nếu không chính là không biết thỏa mãn.

Đang lúc cô đang cảm thán tình trạng khủng hoảng tài chính những năm đầu, tất cả mọi người đều vì sinh tồn mà bận rộn, mình lại có cuộc sống nhàn nhã hạnh phúc vô cùng, chẳng lẽ kiếp trước cô làm được việc gì tốt, ông trời cảm động, phù hộ cho? Ai..... Số cô tốt như vậy cũng không thể trách cô!!! Tự kỉ một chút.

Nhưng mà báo ứng cũng tới thật là nhanh.

Cô xuyên không... Cô vô cùng tức giận.

Đầu tiên cô phải đính chính lại: thứ nhất cô không nhảy sông tự vẫn, thứ hai không đâm xe, thứ ba không nhảy xuống vực, thứ tư không mua thứ gì không rõ ràng như đồ cổ linh tinh gì đó, thứ năm không có người thân có phép thuật, thứ sáu là không có nhà khoa học điên nào cho cô xuyên qua.... Cô chỉ đang ngủ thôi mà.

Vậy mà cô lại xuyên không, dựa vào cái gì mà cho cô xuyên không, từ trước đến nay cô luôn sống theo pháp luật, là dân lành chân chính, nhiều nhất là mua CD lậu mà thôi, chẳng lẽ mua CD lậu phải lưu đày sung quân sao? Hơn nữa lại lưu đày vào một quyển tiểu thuyết nhi đồng, Đậu Nga(Hằng Nga) cũng không oan bằng cô, thực sự là tức chết mà.

Xuyên không khó như vậy, hẳn là nên dành cho những người bất mãn với cuộc sống, có kế hoạch lớn, muốn tìm kiếm tình yêu bất diệt gì đó, cô thì lại có một cuộc sống gia đình vô cùng vui sướиɠ và hài lòng, không có ước muốn xuyên không nha....

Tức giận cũng không thể thay đổi được gì, những người lớn lên với chế độ giáo dục hiện đại thường dễ dàng nhận mệnh (sống cam chịu số phận an bài), bởi vì bị sức ép quen rồi -_-!.

Đầu tiên giới thiệu một chút, tên hiện tại của cô là: Abigail Alexander Churchill Sherlock Green. Lúc cô vừa biết được cái tên "cường đại" này, cảm thấy như sét đánh bên tai.

Được lắm, cái tên thật dài này bao gồm một đệ nhất phu nhân nước Mĩ, một đế vương, một thủ tướng, một thám tử nổi tiếng, cộng thêm một quyển truyện cổ tích.(4)

Sợ người khác không biết cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết phép thuật, hay sợ mọi người không kinh hãi việc cô xuyên qua hay sao mà còn phải thêm thắt vào tên cô như vậy?

Xuyên không vào một đứa bé tuổi đi nhà trẻ, rất tốt, đúng với định luật xuyên không, tuy rằng có một vài tác giả tạo riêng cho mình một trường phái, làm cho nữ chính xuyên vào một người vừa già lại vừa xấu tiếp tục phấn đấu đi lên, nhưng chủ yếu vẫn là xuyên vào một thân thể nhỏ tuổi hơn chính bản thân nữ chính, nếu không thì bắt đầu một cuộc sống mới huy hoàng như thế nào đây?

Muốn không huy hoàng cũng không được, vừa thấy cái tên liền biết, chỉ sợ cô không sinh ra trong một gia đình bình thường, đặt cho đứa con một cái tên dài như vậy, cha mẹ không phải muốn khoe khoang nhà mình cao quý thì chính là không giống người thường, tiếc là cha mẹ cô lại thuộc loại người sau.

Edward Green và Emma Green là một đôi vợ chồng bỏ trốn để kết hôn, nguyên nhân bỏ trốn cũng không phải vì khoảng cách gia tộc, thân phận không xứng linh tinh như mấy nguyên nhân trong các vở kịch kinh điển.

Thật ra bọn họ đều sinh ra trong gia đình pháp sư, cũng coi như môn đăng hộ đối, nguyên nhân chân chính họ chạy trốn là do cha mẹ không vừa mắt nhau. Cha mẹ Edward cho rằng nước Anh là trung tâm của thế giới phù thủy, nước Anh mới là lực lượng lớn nhất đại diện cho thế giới phù thủy, cha mẹ Emma lại cho rằng nước Anh là đảo quốc chỉ là nơi hoang dã, trung tâm thế giới phù thủy phải là lấy Đức, Pháp, nơi nằm ở trung tâm lục địa mới đúng.

Năm đó, Dumbledore trong đại chiến Grindelwald giành được chiến thắng, hai nhà ngay cả nói cũng không muốn nói. Nhưng đồng chí Mao (Mao Trạch Đông) có nói, nếu không có sự phản đối của cha mẹ, làm sao có Romeo và Juliet (TG: lời này hẳn không sai chứ)

Hiển nhiên Edwad và Emma thông minh hơn Romeo cùng Juliet, bọn họ cho rằng chết tử tế không bằng còn sống, lưu lại rừng xanh lo gì không có củi đốt, vì thế dứt khoát bỏ trốn, hơn nữa còn thành công.

Trốn được vài năm, cho ra được một kết quả là một đứa con gái đáng yêu. Hai vợ chồng Green ở thâm sơn cùng cốc tránh né vài năm, sau đó liền quyết định mang con gái bọn họ về ngả bài với cha mẹ hai bên. Nghĩ rằng có thể hòa giải liền hòa giải, không hòa giải cũng không sao, bọn họ bây giờ có khí thế cũng không thể chia được uyên ương.

Ai biết được lại xui xẻo, trên đường lại gặp kẻ thù, mà buồn bực chính là ở chỗ đây lại là kẻ thù của đồng thời hai bên gia đình, vì cái gì hai nhà lại cùng kết một kẻ thù vậy?

Hai vợ chồng lấy ít địch nhiều, còn mang theo một đứa bé, đương nhiên cũng không đánh lại được số đông, vì thế tuy hai người đã xử lý được không ít tên nhưng lại cùng nhau bỏ mình, tên còn sống đang muốn ra tay với đứa trẻ còn sót lại trong ngực người mẹ đã chết, thì Thần sáng của Bộ Pháp Thuật chạy tới (tg: giống xã hội đen HongKong đánh nhau vậy, cảnh sát luôn đuổi tới sau cùng, bằng không sẽ không diễn), cứu được đứa bé, kết quả lại phát hiện đứa bé đã bị thương nặng, đã hết cách cứu chữa.

Tin tức truyền tới, hai bên thông gia liền cứng cả miệng, đều chạy vội đến, tập trung trong bệnh viện pháp thuật Thánh Mungo, lần này bọn họ đã không còn tâm tình tranh cãi, bởi vì chính mình quá cố chấp làm cho con cái ở bên ngoài không người bảo vệ, kết quả bị kẻ thù của chính mình sát hại, áy náy và tự trách vô cùng, bây giờ chỉ hy vọng đứa bé này có thể sống sót.

Ở trước giường bệnh chờ đợi vài ngày, mắt thấy đứa bé đã hít thở khó khăn, dấu hiệu sinh mệnh dần yếu đi, bác sĩ có địa vị nhất bệnh viện đã sắp lấy giọng điệu nghiêm túc nhất tuyên bố trị liệu không có hiệu quả thì đứa bé đột nhiên tỉnh lại. Một nửa bệnh viện liền sôi trào, đều bày tỏ sự kính trọng, ngưỡng mộ đến vị bác sĩ y thuật cao minh, bác sĩ là loại người nào chứ, lập tức sửa lời nói: bệnh viện Thánh Mungo của chúng ta luôn luôn có thể diệu thủ hồi xuân(5), với ra sao ra sao tận tâm tận lực vì bệnh nhân phục vụ, vân vân.

"Nhật báo tiên tri" liên tục vài ngày đều đưa tin về bệnh viện và bác sĩ ở đây, chi tiết từ lịch sử bệnh viện đến tình trạng tình yêu và hôn nhân của bác sĩ, thời gian đó, bệnh viện Thánh Mungo đúng là quang phong vô hạn.

Đương nhiên, cũng có một chút tiếc nuối nhỏ, chính là sau khi sống sót qua tai nạn, đứa bé tỉnh lại có phần ngơ ngác, quên rất nhiều việc trước kia, nói cũng không rõ ràng, chỉ có thể nói được vài từ đơn giản, còn nói rất nhiều từ ngữ Muggle, bốn ông bà lại luống cuống, nghĩ rằng không phải biến thành ngốc chứ.

Nhưng đứa bé này cũng chẳng phải ngốc, trong cuộc sống vẫn rất rõ ràng, chính là khi thấy người khác sử dụng pháp thuật thì có chút giật mình, lần đầu tiên thấy ý tá dùng đũa phép chỉ vào băng vải làm cho nó tự động cuốn quanh vết thương, cô bé liền kêu lên một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên vị bác sĩ uy tín kia lại giải thích là không có vấn đề gì cả, chỉ là chướng ngại tâm lý khi nhìn thấy cha mẹ lần lượt bị gϊếŧ, liền chọn mất đi trí nhớ; bởi vì cha mẹ bị hại bởi pháp thuật nên thấy pháp thuật liền té xỉu; bởi vì cha mẹ tránh né gia đình bắt được, nên có sống vài năm trong thế giới Muggle, cho nên đứa bé mới có thể toàn nói những từ ngữ Muggle. Nhưng cũng không có vấn đề gì, đây là do tâm trí bị tổn thương, sẽ chậm rãi bình phục.

Hai đôi vợ chồng lúc này mới yên tâm, trong lòng áy náy cùng nhau nhìn cháu gái nhỏ.

Lâm Mĩ Hảo ngơ ngác ngồi trên trên giường bệnh nhìn bác sĩ nước miếng bay đầy trời, nghĩ thầm: Cảm ơn ông đã giải thích nha, rốt cuộc tôi chẳng cần nói cái gì nữa. Cám ơn!!!!!

~ Hết chương 1~

Chú thích

(1)Diệp Công thích rồng: Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Thành ngữ này ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.

(2)Khúc triết: quanh co, khong thẳng thắn, mình để nguyên gốc tránh lặp từ.

(3)Ngược luyến tình thâm: Một kiểu ngược tâm , trình độ vô cùng thê thảm.

(4) Abigail Alexander Churchill Sherlock Green: Abigail adam là phu nhân của tổng thống thứ 2 của mỹ Jonh Adams, là mẹ của tổng thống thứ sáu của Mỹ John Q.Adams. Alexander đại đế là vị vua nổi tiếng của Hy Lạp cổ đại. Winston Leonard Spencer-Churchill là một nhà chính trị, thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai. Sherlock Holmes là một nhân vật hư cấu của nhà văn Arthur Conan Doyle, là một vị thám tử vô cùng nổi tiếng của Anh. Green: khi dịch qua tiếng Anh thì "Cách Lâm" có nghĩa là Grimm tên một bộ truyện nổi tiếng.

(5)Diệu thủ hồi xuân: bàn tay kỳ diệu, chỉ những người bác sĩ có tay nghề rất cao. Cũng được dùng với nghĩa giồng cải tử hồi sinh