Chương 18

"Tôi... tôi tưởng Lâm Duyệt tới." Quý Hựu Ngôn thấy Cảnh Tú đứng ngoài bèn lắp bắp.

Cảnh Tú vuốt cằm, tầm nhìn hạ xuống cố định tại đôi chân trần dài nuột. Lâm Duyệt đến thì có thể không mặc gì vậy ư? Sắc mặt Cảnh Tú ngày càng lạnh giá.

Quý Hựu Ngôn nhìn theo tầm mắt Cảnh Tú, nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai, vừa nỗ lực kéo áo chùng xuống, vừa lúng túng nói, "Cậu đợi một lát." Sau đó không chờ Cảnh Tú kịp phản ứng, cô đã vội vã khép cửa lại, nhảy nước đôi mở tủ quần áo.

Cảnh Tú bị ngăn ở ngoài, buông tiếng thở dài. Vừa rồi dù mới chỉ nhìn lướt qua cũng đủ thấy đùi ửng đỏ, may thay tựa hồ cũng không quá mức nghiêm trọng. Vẻ mặt cô bớt giận dữ.

"Lâm Duyệt đâu? Không tôi bảo Diêu Tiêu đưa cậu đi bệnh viện." Thanh âm rầu rĩ của Cảnh Tú vang lên bên kia cánh cửa gỗ.

Đang tiết đông, Quý Hựu Ngôn không mang quần đùi theo, vất vả lắm mới tìm được cái quần ống rộng mặc vào. Nghe thấy câu hỏi của Cảnh Tú, động tác của cô hơi khựng lại, khống chế không nổi cắn môi cười trộm.

Cảnh Tú đang quan tâm tới mình đó à?

Mặc quần xong, cô bước nhanh về phía cửa, mở cửa ra đáp, "Duyệt Duyệt đi mua thuốc bôi trị bỏng giúp tôi rồi. Không cần đến bệnh viện đâu, tôi không sao mà, chỉ hơi đỏ tẹo, ngâm nước tí là ổn."

Dứt lời, Quý Hựu Ngôn tiến vào nhà vệ sinh, vén thật cao ống quần, vặn vòi nước, bất đắc dĩ nói, "Nếu truyền thông mà chụp được cảnh tôi xuất hiện tại bệnh viện thì có khi lại biên soạn ra câu chuyện gì cũng nên. Tôi sẽ không để bọn họ cực nhọc tiêu hao tế bào não đâu."

Cô khom người, một tay cầm vòi hoa sen, một tay giữ cho hai bên ống quần không tụt xuống, hiển nhiên gặp chút gian nan. Một tay không tài nào kiểm soát được cả hai ống quần, vì thế nên ống quần bên phải bắt đầu dính ướt. Quý Hựu Ngôn kéo một hồi, đang lúc định gác tạm vòi hoa sen lên trên vòi nước để chỉnh trang thì một cánh tay thon thả mềm mại đưa tới trước mắt cô.

Cảnh Tú cúi người, động tác nhẹ nhàng giúp cô kéo ống quần bên phải lên. Đầu ngón tay mang theo nhiệt độ ấm áp của cô thỉnh thoảng chạm vào lớp da thịt mẫn cảm do bị nước lạnh gột rửa của Quý Hựu Ngôn, khiến Quý Hựu Ngôn kìm lòng chẳng đậu nuốt nước bọt.

Sau khi giúp cô xắn ống quần, Cảnh Tú duỗi tay giành lấy vòi hoa sen, lạnh nhạt ra lệnh, "Cậu giữ ống quần đi."

Quý Hựu Ngôn được săn sóc mà vừa mừng vừa lo, sững sờ nhìn gương mặt Cảnh Tú gần trong gang tấc.

"Váy cậu sẽ ướt mất." Giọng điệu Quý Hựu Ngôn mang theo vị chát khó gọi tên. Hôm nay Cảnh Tú diện một chiếc áo đen bó eo phối cùng váy dài chấm mắt cá chân, bên ngoài khoác áo gió, trước lúc bước vào nhà vệ sinh, cô đã cởi bỏ chiếc áo gió rồi để bên ngoài.

"Không sao." Cảnh Tú nhìn chằm chằm vết đỏ trên đùi cô, thấy chúng thậm chí còn nổi da gà khi bị xối nước lạnh bèn nhíu mày.

"Còn đau không?" Chợt cô hỏi.

Quý Hựu Ngôn nghiêng đầu nhìn Cảnh Tú, thấy Cảnh Tú cúi thấp đầu, tóc che khuất già nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể ngờ ngợ trông thấy nét dịu dàng đã lâu không gặp.

Tim Quý Hựu Ngôn đập như trống bỏi, nhẹ giọng trả lời Cảnh Tú, "Không đau đâu."

Cảnh Tú "ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu rồi không nói năng gì nữa.

Bốn bề an tĩnh chỉ còn nghe được âm thanh nước chảy cùng tiếng tim đập, Quý Hựu Ngôn ngắm nhìn dáng vẻ mềm mại của Cảnh Tú, quanh cánh mũi như ngửi được mùi hương thơm ngát từ những lọn tóc Cảnh Tú, nhất thời hốt hoảng cứ nghĩ mình đang trong mộng.

"Có phải hôm qua Bắc Thành đổ mưa không?" Cô liếʍ môi, hỏi.

Cảnh Tú rũ mi mắt, trầm mặc vài giây mới đáp, "Ừ, đã mưa."

Độ cong khóe môi Quý Hựu Ngôn khó lòng ép xuống, được voi đòi tiên tiếp tục bắt chuyện, "Vậy việc chụp hình thuận lợi không? Nghe nói còn có cả cảnh yêu cầu chụp ngoài trời nữa, ảnh hưởng gì chứ?"

Cảnh Tú di chuyển vòi hoa sen trên tay để phần nước xối được chia đều. Nghe Quý Hựu Ngôn hỏi han, cô đành ngẩng đầu đối diện tầm mắt Quý Hựu Ngôn.

Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, mắt cong cong, rõ ràng thường ngày là người khéo léo, vậy mà giờ khắc này lại trông ngây ngô ngốc nghếch như đứa trẻ. Cảnh Tú rời tầm mắt, thỏa hiệp trả lời, "Không gặp vấn đề gì hết, lúc chụp tự dưng nảy thêm một vài ý tưởng, thành thử sắp xếp thêm được nhiều bối cảnh, trùng hợp trời còn đổ mưa, lợi dụng hợp lý nên hiệu quả vô cùng tốt."

Không gian yên tĩnh như vậy, ánh đèn dịu dàng như thế, Cảnh Tú còn chịu ôn hòa đáp lời để Quý Hựu Ngôn nảy sinh ảo giác thời gian đang quay ngược về quá khứ.

Trước đây hai người bọn họ từng có một quãng thời gian tươi đẹp như hiện tại. Khi đó cô mới ra mắt, một lòng chỉ muốn làm ca sĩ, không thiết liên quan gì tới điện ảnh hay phim truyền hình, công bố được hai đơn khúc trên nền tảng trực tuyến, không bật lên được, gần như cả ngày chỉ ở nhà đợi việc. Cảnh Tú khởi điểm đã bắt đầu tham gia các dự án phim điện ảnh, bận rộn tối tăm mặt mũi. Có điều mỗi khi lịch trình kết thúc, dù là ngày hay đêm, Cảnh Tú luôn đặt chuyến bay sớm nhất để ngay lập tức trở về tổ ấm của hai người.

Có lúc quá đỗi mệt mỏi, Cảnh Tú ngâm trong bồn tắm mà ngủ thếp đi; lúc không mệt thì Quý Hựu Ngôn sẽ kê chiếc ghế nhỏ kề bên bồn tắm, giúp cô gội đầu, giúp cô thoa sữa tắm, hàn huyên câu được câu mất về những chuyện vặt vãnh liên quan đến dự án gần nhất.

Trước kia còn thấy những tháng ngày đó thật bình thường, không ngờ tương lai khi hồi tưởng về lại thấy chúng quý báu vô ngần.

Ánh mắt Quý Hựu Ngôn ảm đạm, cô đang mở miệng tính nói gì đấy thì bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi, "Chị Quý ơi, em mang thuốc đến rồi đây, chị có ổn không?"

Lâm Duyệt đẩy cánh cửa ban nãy Cảnh Tú khép hờ, lòng nóng như lửa đốt lao tới.

Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú nghe thấy tiếng động đều đồng loạt quay đầu nhìn Lâm Duyệt. Lâm Duyệt tất nhiên không chuẩn bị sẵn sàng tâm lý chứng kiến cảnh tượng đôi phần ký quái khi Cảnh Tú giúp đỡ Quý Hựu Ngôn, nhất thời cứng đờ đứng như trời trồng. Nhìn vẻ mặt Quý Hựu Ngôn, cô nàng mơ hồ nhận thấy dường như mình đã làm sai mất chuyện gì rồi.

Nhưng việc đã đến nước này thì cũng đành chịu, cô không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt tiến lại gần hai người bọn họ, chào hỏi như thường lệ, "Cô Cảnh đang ở đây ạ?"

Cảnh Tú bình tĩnh "ừ" một tiếng, vừa ôm váy vừa hỏi Lâm Duyệt, "Đưa thuốc cho chị xem qua nào."

Lâm Duyệt đưa thuốc bôi trị bỏng cho Cảnh Tú, Cảnh Tú nhận lấy liền giao vòi hoa sen cho Lâm Duyệt rồi rời khỏi nhà vệ sinh.

Quý Hựu Ngôn cười như không cười nhìn Lâm Duyệt, Lâm Duyệt tỏ ra oan ức, ân cần hỏi thăm, "Vẫn hơi đỏ kìa chị, chị có muốn đi bệnh viện kiểm tra không, nhỡ đâu ngày mai tróc da thì không tốt lắm đâu."

Quý Hựu Ngôn nở nụ cười, bực bội kẹp môi Lâm Duyệt bằng ngón trỏ và ngón cái, "Không sao cả, coi chừng cái miệng quạ đen nhà em đấy."

Cảnh Tú trả thuốc cho Lâm Duyệt, điềm nhiên dặn dò, "Xối nước thêm mười phút rồi hẵng bôi thuốc, sẽ không sao đâu." Dứt lời, cô xoay người bước đi.

Quý Hựu Ngôn lưu luyến dõi theo bóng lưng Cảnh Tú, Lâm Duyệt cười áy náy, "Cô Cảnh hôm nay hình như dịu dàng đặc biệt đấy ạ."

Quý Hựu Ngôn nheo mắt, tâm trạng rõ ràng tốt hơn nhưng vẫn lạnh nhạt nói, "Hôm nay không đạt chuẩn rồi."

Lâm Duyệt cúi đầu nũng nịu. "Chị Quý à."

Hai người cứ trêu chọc như thế suốt mười phút mới rời khỏi nhà vệ sinh. Lúc ngồi lên giường, Quý Hựu Ngôn nhận thuốc từ Lâm Duyệt, sắp sửa bôi đến nơi thì tự dưng Cảnh Tú quay trở lại.

Vẻ mặt cô ôn hòa đưa ra một tuýp thuốc bôi, nói, "Dùng cái này sẽ thấy tốt hơn."

Thuốc trị bỏng Lâm Duyệt mang về là loại phổ thông xin từ bên chăm sóc y tế. Còn tuýp thuốc bôi của Cảnh Tú do cô gọi điện nhờ Diêu Tiêu liên hệ bác sĩ tư của bọn họ gửi tới.

"Cảm ơn." Quý Hựu Ngôn siết chặt tuýp thuốc, ngước mắt nhìn chằm chằm Cảnh Tú.

Cảnh Tú cười nhạt một cái, vốn định đáp "Đừng khách khí, coi như tôi trả ơn ban nãy cậu giúp tôi" nhưng lời chưa kịp thốt khỏi miệng, cô đã lại nuốt xuống.

"Đừng khách khí." Cô nhẹ giọng đáp, "Tôi ra ngoài trước."

Cô đi rồi, Lâm Duyệt chớp chớp mắt, trịnh trọng lặp lại một lần nữa, "Chị! Không phải hình như nữa, cô Cảnh hôm nay thực sự dịu dàng đặc biệt đó!"

Cô nàng chăm chú nhìn Quý Hựu Ngôn, bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Song Quý Hựu Ngôn không hề có ý định giải đáp thắc mắc của cô nàng, cô chỉ cúi đầu nhìn tuýp thuốc mỡ trên tay, gương mặt còn mềm mại hơn cả ánh trăng treo ngoài cửa.

Có phải A Tú... đang xót thay mình hay không? Liệu có phải mình đang được trao thêm cơ hội chờ mong để tiếp tục mặt dày tiến công?

*

Vừa rời khỏi cửa, Cảnh Tú liền nhận được cuộc gọi từ Chu Khang Thành, thông báo địa điểm dùng bữa đã được chuyển sang nơi khác, cô ngoái lại nhìn cửa phòng Quý Hựu Ngôn, không yên tâm hỏi "thế cô Quý thì sao", Chủ Khang Thành đáp để phía nhà bếp chuẩn bị xong đưa lên, bấy giờ Cảnh Tú mới an lòng xuống lầu.

Lúc quay trở lại bàn ăn, mọi người vẫn còn giận dữ vì sự cố rơi đèn chùm ban nãy, trao qua đổi lại, đề tài dần dà chuyển hướng đến phong cách trang trí nhà cửa, Cảnh Tú hoàn toàn không có hứng thú đối với chủ đề này.

Cô thất thần nhìn ánh sáng phản chiếu trên thân chiếc ly có chân, cảm thấy chóp mũi vẫn vương vấn hương thơm của Quý Hựu Ngôn trong lúc ôm cô vừa rồi.

Thời khắc ấy, khi cô ngước lên nhìn Quý Hựu Ngôn, dù chỉ trong tích tắc, dường như một lần nữa cô lại cảm nhận được cảm giác gọi là "tim đập thình thịch".

Đây không phải lần đầu tiên Quý Hựu Ngôn dùng cơ thể để bảo vệ cô, cũng không phải lần đầu Quý Hựu Ngôn buông tha cho người gây họa một cách chân thành lương thiện như vậy.

Năm đầu tiên khi bắt đầu hẹn hò, hai người lén lút du ngoạn, dọc đường xảy ra tai nạn, Quý Hựu Ngôn cũng đã lập tức ôm lấy cô, che cô dưới thân hòng bảo hộ; sau đó trong lần đầu tiên cô vào vai nữ chính điện ảnh, Quý Hựu Ngôn cùng cô cải trang vào rạp xem phim, lúc phim hết bị người ta phát hiện, bị vây kín, bị bám đuôi, bị chặn đường, thời điểm cô vấp ngã giữa cầu thang, Quý Hựu Ngôn đã không chút do dự ôm lấy cô, trở thành đệm thịt cho cô lăn xuống dưới.

Lần ngã cầu thang ấy cô không chút sứt mẻ, nhưng Quý Hựu Ngôn bị gãy tay. Thậm chí đến bệnh viện băng bó mà đám săn tin vẫn chưa chịu từ bỏ, rình rập bên ngoài nhằm chụp trộm. Cô gọi bảo vệ bắt người, giận dữ muốn ném hỏng máy quay của đối phương, thế nhưng Quý Hựu Ngôn ngăn cô lại, bảo "thôi quên đi", còn nói đó là miếng cơm manh áo của người ta, xóa nội dung là đủ rồi.

Quý Hựu Ngôn luôn nói tất cả mọi người chỉ cố gắng vì công việc của họ, chẳng ai dễ dàng gì.

Ánh mắt Cảnh Tú có chút mềm mại.

Cô luôn biết Quý Hựu Ngôn là người tốt bụng, mãi không thay đổi. Cũng hiểu tình yêu của đối phương dành cho mình, chỉ là trên lưng Quý Hựu Ngôn gánh vác quá nhiều thứ.

Ở đời có rất nhiều tai họa đột ngột ập đến một cách tự nhiên khó lường.

Cô nhớ lại thôi cũng hoảng, vừa nghĩ vừa sợ, cô không chỉ sợ khi nghĩ về chùm đèn thủy tinh vừa rơi xuống, mà nếu chùm đèn rơi xuống, bắn những mảnh vụn tung tóe gây tổn hại đến Quý Hựu Ngôn thì sao, chỉ nghĩ thôi cũng sợ... sợ cả đời này thật sự không còn được gặp lại Quý Hựu Ngôn nữa.

Bọn họ có thể tương phùng đã là chuyện may mắn cỡ nào.

Cảnh Tú thử tự thỏa hiệp với chính bản thân, có những chuyện đã thuộc về quá khứ, chi bằng hãy tạm thời gác nó qua một bên?

Tác giả có lời muốn nói:

Cô Cảnh: Còn đau không?

Chị Quý làm nũng: Cậu hôn nó cái nó sẽ hết đau (*/ω*)

Cô Cảnh lạnh lùng: Tôi hôn nó, rồi chương này bị xử đẹp.

Cố Quý:.................... Oa oa oa tui khóc thật to!

Hôm nay cô Cảnh có chút ngọt ngào nhỉ (*/ω*)