Chương 1: Trọng sinh trở về một tháng trước mạt thế

Đau, từng tế bào kêu gào, đau đớn.

Thịnh Dạ Lan cuộn tròn trên mặt đất, tùy ý để mặc Thịnh Thanh Hoan đá vào cơ thể chồng chất vết thương của chính mình.

Con dao sắc nhọn đâm vào cơ thể cô, máu nóng chảy ra.

Tằng Nhu hét lên:

- Các người muốn gϊếŧ người thì kéo vào bếp, lấy chậu hứng máu. Đừng để ở trong phòng khách.

Thịnh Trường Phong dẫm một chân lên người Thịnh Dạ Lan, trêu chọc nói:

- Sao? Sợ dơ sao?

Tằng Nhu quay đầu đi, không để ý tới chồng mình.

Thịnh Thanh Hoan mềm mại bám lấy cánh tay Tằng Nhu,

- Mẹ, con không muốn ă_ thịt nó, nó quá dơ!

Tằng Nhu mỉm cười vỗ vỗ tay con gái:

- Bảo bối, bên ngoài đều là tang thi, nó đã tìm ba ngày rồi mà không tìm được chút vật tư nào, con tạm chấp nhận một chút.

Sau đó lại là giọng nói nũng nịu của Thịnh Thanh Hoan.

Mạt thế vật tư khan hiếm, cho dù là con gái ruột cùn phải cõng trên vai gánh nặng gia đình, cuộc sống của người thân, huống chi, Thịnh Dạ Lan chỉ là một đứa con gái nuôi.

Lúc hấp hối, Thịnh Dạ Lan cảm thấy có ai đó đang kéo lê cơ thể mình.

Cô cố sức mở lớn hai mắt, thấy Tằng Thiên Mộ đang túm hai chân mình, kéo lê cả người cô vào bếp.

Tằng Thiên Mộ là cháu trai của Tằng Nhu, cũng là chồng chưa cưới của cô, là đồng đội nhiều lần vào sinh ra tử với cô trong mạt thế, không nghĩ tới, hắn cũng có phần trong việc xử lý cô.

Tằng Thiên Mộ cười nhìn mọi người trong phòng khách:

- Cô, dượng, tối nay chúng ta ăn thịt kho tàu hay là thịt hấp?

Thịnh Trường Phong do dự một chút, tựa hồ đang cân nhắc vấn đề này:

- Thịt kho tàu đi, bằng không không áp được vị tanh.

Tằng Thiên Mộ đáp lại một tiếng, lúc kéo Thịnh Dạ Lan đi, khiến đầu bị đập vào khung cửa, Loảng xoảng một tiếng.

Thịnh Diệp Lan cảm thấy cuối cùng nước trong đầu mình cũng chảy hết ra ngoài.

Cô mắt mù mới không nhận ra trong cái gia đình này không ai coi cô là con gái, là chị gái hay là vợ chưa cưới.

Cô vì bọn họ mà vào sinh ra tử, bảo vệ họ suốt mười năm qua.

Nhưng vì cô không tìm được đồ ăn cho bọn họ, bọn họ liền muốn làm thịt cô.

Trong mắt cô đều là hối hận cùng buồn bực.

Muốn trách chỉ có thể trách chính bản thân cô, quá coi trọng cái gọi là người thân.

Nếu như có kiếp sau, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, cô phải sống vì chính mình.

Trong nháy mắt Tằng Thiên Mộ giơ dao lên, hai mắt Thịnh Dạ Lan tối sầm, ngất đi.

Giây tiếp theo, cô đột nhiên mở mắt, sau đó ngồi dậy trên sô pha.

Trên TV vẫn đang phát đoạn tin tức.

Sắp xuất hiện dịch cảm cúm có tính truyền nhiễm, ở các nơi đã có người phải nhập viện vì bị lây nhiễm, loại bệnh này có rất nhiều biến chứng nguy hiểm, mong mọi người hãy tự bảo vệ bản thân, đeo khẩu trang khi ra ngoài,hạn chế đi tới những nơi tụ tập đông người, chú ý thông gió, giữ ấm……

- Thịnh Dạ Lan, mẹ gọi chị kìa, sao chị lại ngủ trên sô pha?

Thịnh Dạ Lan đang nhìn chằm chằm tin tức trong TV, nghe vậy liền giật mình nhìn xuống chân tay mình.

Thấy chân tay hoàn hảo không vết xước, ngực cũng không có bị thương, dù vẫn đau đớn không ngừng, nhưng quan trọng là không bị dao găm đâm thủng.

Nhìn thời gian hiện trong bản tin trên TV.

Ngày 11 tháng 11 năm 2043

Đây chẳng phải là một tháng trước khi virus tang thi bùng nổ sao, người mẹ tốt, người ba tốt, người em gái tốt của cô cùng liên hợp, ép cô giao ra cổ phần công ty.

Thịnh Dạ Lan là một cô nhi, được thịnh lão gia tử mang về, thân thế của cô, lão gia tử không nhiều lời, nhưng trước khi chết, lão gia tử đã cho cô 15% cổ phần của xí nghiệp Thịnh thị.

Tằng Nhu cùng Thịnh Trường Phong nhìn trúng 15% cổ phần này, nên bọn họ đối xử với cô không tồi.

Nhưng sau khi cô ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, hai người này cũng lộ ra bộ mặt thật.

Một tháng trước khi mạt thế tiến đến, cô còn nghĩ là mình đã làm sai cái gì, cho nên luôn tìm cách lấy lòng một nhà ba người này.

Mạt thế đến, ba người này coi cô giống như túi máu, mà lúc ấy cô còn âm thầm cảm thấy vui vẻ, cảm thấy mình có thể hiếu thuận với hai người bọn họ là phúc phận của cô.

Ai ngờ, lòng người đã thối rữa đến mức đó.

Cô lạnh lùng ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm TV, không nói một lời.

Tằng Nhu từ trong phòng bếp đi ra,mỉm cười nói:

- Dạ Lan, nếu con không muốn chuyển nhượng cổ phần cho ba con thì thôi, coi như mẹ chưa từng nhắc tới, chỉ là người trong hội đồng quản trị muốn đuổi ba con, vậy thì cứ để cho bọn họ đuổi ông ấy đi đi, dù sao đây là chuyện của người lớn không liên quan đến mấy đứa nhỏ các con.

- Mẹ!

Thịnh Thanh Hoan không muốn, nhíu mày nói:

Nếu ba bị đuổi khỏi hội đồng quản trị, chẳng phải là chúng ta đánh mất tiếng nói ở công ty rồi sao, như vậy sao được?

Tằng Nhu cúi đầu, giữa hai hàng lông mày mang theo chút u sầu, bà ta không nói lời nào.

Chính là vẻ mặt này, đời trước đã khiến Thịnh Dạ Lan mềm lòng, bị lừa không biết bao nhiêu lần.

Nhưng một đời này, hai mắt của cô đã được lau rất kỹ.

- Hai ngàn vạn?

Thịnh Dạ Lan lạnh giọng mở miệng.

Tằng Nhu trợn tròn mắt nhìn Thịnh Dạ Lan, Thịnh Thanh Hoan cũng hét lớn:

- Chị điên rồi? Đây là cổ phần của thịnh gia, cổ phần của nhà chúng ta thì đương nhiên thuộc về nhà chúng ta, chị còn dám đòi tiền sao?

Tằng Nhu ủ rũ nhìn chằm chằm Thịnh Dạ Lan, cười gượng rồi mới mở miệng:

- Lan Lan, con thiếu tiền sao? Không phải mẹ mới cho con 200 tệ tiền tiêu vặt sao.

Hai trăm tệ?

Bà ta còn không biết xấu hổ nói ra, bà ta nói mới cho là là trước tết năm ngoái, trong nhà có khách, ngại mất mặt với khách, nên bà ta nói mỗi đứa nhỏ đều được phát 200 tệ tiền tiêu vặt.

Thịnh Dạ Lan làm thêm ở ngoài trường học, không thiếu tiền, nên cũng không thèm so đo.

Cô cũng chưa bao giờ để ý tới sự bất công của Tằng Nhu.

Phải biết, một bộ quần áo một cái túi xách của Thịnh Thanh Hoan đều là vài trăm vạn.

Cô chưa bao giờ muốn so đo với Thịnh Thanh Hoan, nhưng hiện tại nghĩ lại, lúc này cô mới phát hiện, trái tim của người này toàn là màu đen.

Thịnh Dạ Lan không muốn nói chuyện với Tằng Nhu, lười nhác quay đầu, híp mắt nhìn bà ta một cái:

- Hai ngàn vạn, nếu các người không mua, tôi sẽ bán cho cổ đông khác của công ty.

Hiện tại những cổ phần đó còn có một ít giá trị, mạt thế đến, đừng nói là cổ phần, cho dù là tiền, cũng sẽ biến thành phế liệu.

Tằng Nhu đã lười diễn kịch, thu lại vẻ tươi cười:

- Được rồi, nếu đã muốn lấy hai ngàn vạn, tôi sẽ cho cô hai ngàn vạn, nhưng từ nay về sau, cô không còn là con gái Thịnh gia nữa, sau này có bất cứ chuyện gì, cô không được trở về Thịnh gia.

Thịnh Dạ Lan gật đầu:

- Như bà mong muốn.

Mạt thế đến, cho dù bọn họ có quỳ xuống cầu xin, cô cũng sẽ không cho họ một ánh mắt.

Rất nhanh hai ngàn vạn đã đến tay, Thịnh Dạ Lan cũng vui vẻ ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Thịnh Dạ Lan trở về phòng thu thập đồ đạc của mình, nếu đã xé rách mặt với thịnh gia, thịnh gia này, cô không ở nổi nữa.

Cũng may có hai ngàn vạn, đủ để cô tích trữ vật tư, tu sửa một nơi an toàn thuộc về chính mình.

Cô đang suy nghĩ nên đóng gói hành lý bằng gì thì trong đầu vang lên một tiếng Đinh.

[Đinh ...]

[Hệ thống chúa tể siêu cấp được kích hoạt ...]

[Trong vòng hai mươi bốn giờ, mang theo mỗi món đồ có trị giá hơn một nghìn tệ, khen thưởng một mét vuông không gian thức hải!]

Thịnh Dạ Lan ngốc lăng trong nháy mắt, kích động thu thẻ ngân hàng vào không gian.

Chiếc thẻ ngân hàng vừa nằm trong tầm tay cô, theo ý niệm, trong nháy mắt biến mất.

Mà bên trong thức hải của cô, lại có một tấm thẻ ngân hàng lẻ loi một mình.

[Tích .. kiểm tra đo lường một tấm thẻ ngân hàng, trị giá hai ngàn vạn, khen thưởng hai vạn mét vuông không gian!]