Quyển 1 - Chương 1

Chương 1: Tổ hợp kỳ lạ ở triều Đại Thịnh: Hoàng đế dâʍ ɭσạи, Thái tử bá đạo, lạnh lùng, mặt đơ và Tam công chúa băng thanh ngọc khiết không vướng bụi trần

Hễ những ai có hiểu biết về lịch sử đều biết rằng Đế vương kỳ lạ nhất trong lịch sử đều đến từ triều đại Đại Thịnh.

Ví dụ như, Đế vương đời thứ ba của Đại Thịnh là vị Hoàng đế đầu tiên trong lịch sử tự đánh chết mình. Ví dụ như vị Hoàng đế thứ mười hai của Đại Thịnh chính là thợ rèn giỏi nhất thời đó. Lại ví dụ như, Hoàng đế thứ hai mươi của Đại Thịnh không muốn làm Hoàng đế mà lại muốn làm tướng quân, thế nên đã tự phong cho mình là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, sau đó tự ban thánh chỉ rồi lại tự lĩnh chỉ...

Đương nhiên, những ví dụ được nêu phía trên đều là kỳ lạ trong số những kỳ lạ. Trên cơ bản, triều Đại Thịnh không có vị Hoàng đế nào mà không kỳ lạ cả.

Sau này có người tổng kết, Hoàng đế của Đại Thịnh đều có một điểm chung, chính là thích làm theo ý mình.

Kỳ quái hơn là cho dù Đại Thịnh cho ra rất nhiều vị Hoàng đế tùy hứng thì mãi vẫn chưa bị diệt vong, nghiêng nghiêng ngả ngả thống trị thiên hạ ba trăm năm mươi mốt năm, cuối cùng chào đón một vị Hoàng đế vừa hoang đường lại vừa dâʍ ɭσạи nhất trong lịch sử, sau này phong thụy xưng là Dương.

Ông ta dâʍ ɭσạи đến mức độ như thế nào? Mấy thứ như hậu cung ba ngàn giai lệ, tửu trì nhục lâm đều chỉ là tiêu chuẩn cấp thấp nhất.

Việc ông ta thích nhất chính là tìm những nữ tử có dung mạo mỹ lệ rồi giao cấu với họ, sau khi sinh con thì sẽ tách nam hài và nữ hài ra nuôi dưỡng riêng. Nam hài thì để cho tự sinh tự diệt, còn nữ hài thì lại hết mực nuông chiều. Đến một độ tuổi nhất định, tất cả những nữ hài có dung mạo không tốt đều sẽ bị đưa đi xử lý, chỉ giữ lại những người có dung mạo mỹ lệ, sau này lớn lên sẽ dâng lên để ông ta đùa bỡn.

Đại Thịnh có một vị Hoàng đế như thế này mà không mất nước thì thực sự là thiên lý khó dung, nhưng Đại Thịnh lại có được vận may tốt đến khó tin như vậy.

Tuy ông ta vô cùng tồi tệ nhưng lại có một đôi nhi nữ cực kỳ ưu tú, cũng chính là Thái tử và Tam công chúa.

Thái tử chính là con trai trưởng của Hoàng hậu đã qua đời. Hắn tài giỏi đến mức độ nào? Hai chữ thiên tài cũng không đủ để hình dung thiên tư của hắn, chỉ có thể nói, hắn chính là quỷ tài.

Năm mười tuổi, hắn đã đọc thuộc kinh luân khiến cho các vị đại thần tài học phong phú trong triều phải á khẩu, không trả lời được. Mười lăm tuổi, hắn đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Điều quan trọng nhất chính là, những điều này hắn đều tự học thành tài, hoàn toàn không có ai dạy cho.

Người như thế này, chỉ có thể xưng tụng là quỷ tài.

Lúc mười tuổi, khi Thái tử bắt đầu bộc lộ tài năng, không ai biết lúc đó hắn đã nói chuyện gì với hoàng đế, nhưng từ lúc đó trở đi, Hoàng đế đã giao hơn phân nửa quyền lực vào tay của Thái tử, bản thân thì trốn trong hậu cung tiếp tục dâʍ ɭσạи.

Có lẽ từ nhỏ đã được nắm quyền trong tay nên từ trước đến nay, trên mặt của Thái tử chưa từng có một biểu cảm dư thừa nào, trước sau như một, khiến cho người ta không đoán ra được suy nghĩ thực sự của hắn. Hơn thế nữa, tính cách lạnh lùng, dứt khoát của hắn lại càng khiến cho mọi người sợ hãi. Vì vậy, sau một đến hai năm, hắn đã trở thành người nắm quyền hành chân chính của quốc gia này.

Nhưng điều khiến cho người ta nghĩ không thông chính là, vị Thái tử tài giỏi như vậy đáng ra từ lâu đã đủ tư cách để leo lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng hắn lại chẳng làm gì, cứ ngồi mãi ở ngôi vị Thái tử này tám năm trời.

Tuy lời nói này nghe có hơi đại nghịch bất đạo nhưng tình hình thực tế chính là như vậy. Các vị đại thần trong triều thầm ước gì Thái tử nhanh chóng lập mưu lật đổ vị Hoàng đế mất mặt kia.

Nghĩ không thông thì nghĩ không thông vậy, dù sao bây giờ Thái tử có phải là Hoàng đế hay không chẳng qua cũng chỉ chênh lệch cách xưng hô thôi.

Mà Tam công chúa thì sao? Chính là muội muội ruột thịt, cùng một mẹ sinh ra của Thái tử, chỉ nhỏ hơn Thái tử ba tuổi. Mặc dù nàng không được ưu tú như Thái tử nhưng cũng là một nữ tử tài hoa, hơn nữa lại là vị công chúa duy nhất vẫn chưa bị nhúng chàm trong vô số công chúa đã trưởng thành.

Mà thứ khiến cho người ta có thể bàn tán say sưa nhất chính là sự xinh đẹp của nàng. Những người từng nhìn thấy khuôn mặt của nàng đều khuynh đảo vì dung nhan tuyệt mỹ, khí chất băng thanh ngọc khiết như đóa hoa lan nơi đáy cốc ấy. Nàng thực sự rất xứng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành.

Một đôi nhi nữ ưu tú như vậy lại do một vị Hoàng đế như thế này sinh ra, chuyện này thực sự khiến cho người khác khó có thể tin được.

Hoàng đế dâʍ ɭσạи, Thái tử bá đạo, lạnh lùng, mặt đơ và Tam công chúa băng thanh ngọc khiết không vướng bụi trần. Tổ hợp này thực sự có thể gọi là vô cùng kỳ lạ.

Nhưng cho đến tận bây giờ, cái mọi người nhìn thấy chẳng qua chỉ là hình tượng mà thôi. Tình hình thực tế còn kỳ lạ hơn nhiều...

Thịnh Tình, chính là Tam công chúa được nhắc đến ở phía trên. Năm nay nàng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng thực sự rất xứng với danh xưng đệ nhất mỹ nhân của Đại Thịnh.

À, đệ nhất mỹ nhân đời trước chính là mẫu thân của nàng.

Lúc đầu, phụ hoàng của nàng để mắt đến mẫu thân nàng chính là do xem trọng mỹ mạo của bà ấy. Ai cũng biết Dương Đế cực kỳ yêu thích cái đẹp, sẽ dựa vào dung mạo để phân đất phong hầu cho hậu cung. Mẫu thân của nàng có thể lên làm Hoàng hậu đều dựa vào khuôn mặt. Sau khi mẫu thân của nàng qua đời, ngôi vị Hoàng hậu vẫn không có người kế nhiệm, có thể thấy rõ bà ấy đẹp đến mức độ nào.

Nhưng Thịnh Tình thậm chí còn đẹp hơn cả mẫu thân của mình, kết hợp hoàn mỹ tất cả những ưu điểm của Dương Đế và mẫu thân của nàng, có thể nói là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam. Mặc dù con người Dương Đế chẳng ra gì nhưng cũng có thể xem là mỹ nam tử. Một nữ hài tập hợp đủ ưu điểm của hai người có dung mạo tuyệt đẹp thế này, khó trách Dương Đế vẫn một mực nhớ mãi không quên.

Mỗi khi nhớ đến Dương Đế, Thịnh Tình không kiềm được từ tận đáy lòng cảm tạ mẫu thân đã sinh cho mình một vị ca ca vô cùng ưu tú, nếu không thì có lẽ nàng cũng đã giống như những tỷ muội kia, biến thành đồ chơi của Dương Đế.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến ca ca Thịnh Lăng của mình, Thịnh Tình đều vô cùng bực tức.

Tên nam nhân này, huynh ấy thực sự là... (` へ ′) hừ, lười nói đến huynh ấy!

Nghe nói lúc này đây, Tam công chúa băng thanh ngọc khiết không vướng bụi trần đang không có chút hình tượng nào ngồi trên ghế, đung đưa đôi bàn chân nhỏ. Nàng nhìn sắc trời, nhíu mày.

Đã đến giờ rồi, tại sao bên kia còn chưa phái người đến nữa? Nếu bên kia không phái người đến thì sao nàng có thể kiếm cớ quang minh chính đại đi đến chỗ của Thịnh Lăng… ừm, chơi chứ?

Trong lúc suy nghĩ, cung nữ thϊếp thân Yêu Nguyệt của nàng bình tĩnh tiến đến, cúi người nói: "Thưa công chúa, bệ hạ phái người đến đây mời công chúa cùng nhau dùng bữa ạ."

Thịnh Tình chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh, giọng nói lại lạnh lùng không phù hợp với biểu cảm: "Em về bẩm báo lại với phụ hoàng. Nhi thần và hoàng huynh đã có hẹn trước, xin phụ hoàng đừng trách tội nhi thần."

Yêu Nguyệt cúi người đáp: "Vâng, nô tỳ rõ rồi ạ."

Thịnh Tình gật đầu, dẫn theo một cung nữ thϊếp thân khác là Liên Tinh chậm rãi đi ra ngoài, vờ như không nhìn thấy sử giả của Hoàng đế đang đứng ở cửa cung.

Tuy sử giả đại biểu cho Hoàng đế nhưng hắn ta lại không dám trưng ra một chút kênh kiệu nào để Thịnh Tình nhìn thấy, chỉ cung kính nhìn nàng đi rồi mới vẫy phất trần trở về bẩm báo cho Hoàng đế bệ hạ, kế hoạch của ông ta một lần nữa lại thất bại rồi.

Đúng vậy, là lại một lần nữa.

Từ lúc Thịnh Tình mười hai tuổi vô tình bị Dương Đế nhìn thấy, mỗi ngày ông ta đều muốn phái người đến mời nàng dùng bữa cùng. Ý đồ ẩn chứa trong đó là gì, thật ra mọi người đều biết rõ. Thịnh Tình cũng không phải kẻ ngốc, hết lần này đến lần khác đều lấy Thịnh Lăng làm cái cớ để từ chối Dương Đế rồi mới nhân cơ hội trốn ở chỗ của hắn.

Dương Đế cũng không phải chưa từng ép buộc Thịnh Tình, chỉ là lần đầu tiên cậy quyền thì lại bị người khác hung hăng dạy dỗ một trận. Từ lúc đó trở đi, ông ta không dám ép buộc Thịnh Tình nữa nhưng lại không hề từ bỏ ý định, thế là dùng cái cớ có thể nói là vô cùng ngu xuẩn này để mời Thịnh Tình từ ngày này qua ngày khác, giống như cuối cùng sẽ có một ngày nàng đồng ý vậy.

Thịnh Tình không rõ chuyện gì ẩn chứa bên trong, chỉ xem như đầu óc của Dương Đế đi theo tinh thủy bị bắn ra khỏi cơ thể rồi nên mới chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ, cũng chẳng trách lại dùng cách ngu xuẩn như thế này.

Nhưng mà, thực sự may mà có ông ta, nếu không thì sao nàng có thể mượn cái cớ tốt như vậy để đi tìm Thịnh Lăng chứ ~

Thịnh Tình đang đi dường như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị lắm. Đôi mắt cong cong.

Thịnh Lăng sau khi cầm quyền đã chia toàn bộ hoàng cung thành hai phần. Toàn bộ phía tây của cung Thái Cực đều chia cho Dương Đế, còn phía đông, bao gồm cả cung Thái Cực, chính là địa bàn của Thịnh Lăng. Trong đó, Thịnh Tình ở lầu Trích Tinh phía đông, ở gần điện Càn Khôn của hắn nhất.

Chỉ đi khoảng một khắc thì đã đến nơi.

Bởi vì mỗi ngày Thịnh Tình đều đến nên nàng không cần thông báo, có thể trực tiếp đi vào. Thịnh Tình quen cửa quen nẻo đi thẳng đến thư phòng của Thịnh Lăng, chậm rãi gõ cửa một cái, gương mặt lạnh nhạt, nói: "Hoàng huynh, Tình nhi lại đến quấy rầy hoàng huynh đây."

Không biết hắn đang làm gì ở bên trong, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ nát, chờ một lúc lâu mới nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nam tử trầm ổn: "Vào đi."

Đôi mắt lấp lánh nhắm lại, Thịnh Tình âm thầm mắng một câu đồ lưu manh.

Thịnh Lăng ngồi trước bàn sách, trên bàn bày lần lượt hết chồng tấu chương này đến chồng tấu chương khác, nhìn có vẻ như đang chăm chú phê duyệt.

Hắn không ngẩng đầu, nói: "Ông ta lại gọi muội đến dùng bữa à?"

"Ông ta" này dĩ nhiên là để chỉ Dương Đế, nhưng mà trong câu nói lại không mang theo chút kính trọng nào, ngược lại ẩn chứa vài phần tức giận và miệt thị.

Sắc mặt Thịnh Tình không thay đổi, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chỉ là trong giọng nói mang theo chút tủi thân. Thịnh Lăng nghe thấy, chiếc bút trên tay hơi khựng lại một chút. Một giọt chu sa rơi xuống, vấy bẩn cuốn tấu chương. Một lúc sau, Thịnh Lăng mới tỏ vẻ như không có chuyện gì, tiếp tục tô tô vẽ vẽ, chỉ có giọt chu sa đỏ chói kia là minh chứng cho chuyện gì vừa xảy ra.

Im lặng thật lâu, Thịnh Tình ngước mặt nhìn Thịnh Lăng, nâng váy nhẹ nhàng lướt đến bên cạnh hắn, gọi: "Hoàng huynh..."

Cuối cùng Thịnh Lăng cũng ngẩng đầu khỏi mớ tấu chương, mắt chậm rãi dời đến khuôn mặt của nàng trong chớp mắt rồi lại hơi cúi xuống. Hắn đáp lại một tiếng, hỏi: "Chuyện gì?"

Thịnh Tình muốn nói lại thôi, trong đôi mắt từ trước đến nay luôn bình thản không một gợn sóng lại có thêm vài phần do dự. Thấy Thịnh Lăng vẫn đang đợi nàng trả lời, nàng cắn răng nói: "Khi nào hoàng huynh đăng cơ? Muội không muốn chịu đựng ông ta nữa..."

Thịnh Lăng hơi híp mắt lại, dọa Thịnh Tình chưa nói hết câu đã vội vàng nuốt ngược trở vào, trong mắt có thêm vài phần luống cuống, mơ hồ còn ánh nước.

"Những lời này đừng nói nữa, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ." Thịnh Lăng đáp. Trước khi hắn có thể lợi dụng triệt để tất cả mọi thứ của ông ta thì sẽ không dễ dàng động vào ông ta.

Thịnh Tình cắn môi, lòng vô cùng ấm ức vì mấy lời này. Nàng chợt đưa đôi mắt ngấn nước, đầy bất mãn nhìn về phía Thịnh Lăng. Rõ ràng người này có năng lực để giải quyết ông ta nhưng hết lần này đến lần khác lại không chịu hành động, thực sự là... đáng ghét muốn chết!

Dường như vì bị Thịnh Tình nhìn chằm chằm nên Thịnh Lăng không thể duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt nữa. Hô hấp bất tri bất giác nặng thêm vài phần, ngay cả thân dưới cũng đột nhiên... Cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ bản thân sẽ muốn...

Ngay khi hắn sắp bộc phát, Thịnh Tình chậm rãi rời mắt đi. Nàng hơi cúi người, nói: "Không còn sớm nữa, thần muội xin cáo từ trước."

Nói xong, Thịnh Tình không đợi Thịnh Lăng đồng ý thì đã quay người đi. Nhìn bóng lưng kia cũng đủ biết nàng ấm ức thế nào.

Thịnh Lăng bên đây lại chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thấy Thịnh Tình đã rời khỏi thư phòng, hắn bỗng đứng lên, thân hình khẽ lay động đã biến mất khỏi chỗ cũ.

Cách đó không xa, Thịnh Tình vừa mới đi đến cửa thì chỉ cảm thấy phần cổ tê rần, cả người mất hết tri giác, thân thể mềm nhũn ngã xuống, có một đôi tay đúng lúc đỡ được nàng.