Chương 1-1: Mùa hạ năm ấy

Ban đêm trời không biết vì sao đột ngột đổ mưa.

Kiều Thư liên tục trở mình, trên chiếc giường kim loại nhỏ hẹp không có ván giường, ở giữa được quấn bằng lưới thép, vừa xoay người đã ngã vào tay của người đàn ông.

Anh ta hút thuốc mọi lúc, trên người là bộ quần áo có mùi nước xả hoa oải hương nhè nhẹ pha trộn với mùi thuốc lá kém chất lượng.

Cô nhất quyết một hai phải mua loại nước xả này, lúc ấy anh đã phản đối nửa ngày, nói rằng cô thật lãng phí. Anh rất ít khi dùng, nhưng lúc nào cũng đổ một ít lên quần áo của cô.

Sau đó, quần áo của hai người họ trộn lẫn vào nhau mà giặt, không thể nào biệt cái nào của cô hay của anh. Tất cả đều có mùi giống nhau.

Anh có lẽ bị đánh thức bởi động tác của cô, trong bóng tối hắn có chút mất kiên nhẫn, choàng tay qua và ôm lấy cô vào lòng.

Kiều Thư ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn trong căn phòng mờ mịt. Anh ấy thật ra rất ưa nhìn, nét mặt gầy và lạnh lùng, đôi mắt híp nhướng lên khiến hắn trông có chút lạnh lùng và gầy gò. Nhưng không hề khó chịu, ngược lại còn lộ ra một cổ cảm giác áp bức mười phần.

Kì thật, một thanh niên sống trong căn nhà máy tôn, dù cho bề bề ngoài sinh ra có tốt đến đâu, thì làm sao có thể cảm giác cao quý được?

Bàn tay Kiều Thư không khỏi phủ đi lên, ngón tay cô di chuyển từ xương lông mày đến đôi moi nhợt nhạt của hắn.

Động tác của nhẹ nhàng, nhưng vẫn vẫn là chọc giận hắn. Người đàn ông không kiên nhẫn mở mắt ra, nét mặt sợ sệt của cô được phản chiếu trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn.

Người đàn ông nhìn chầm chàm vào cô một lúc, thế nhưng ngoài ý muốn không có tức giận, mà chỉ vang lên giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Ngủ không được?”

Kiều Thư bật đèn ngủ ở đầu giường, lướt qua người hắn sờ điếu thuốc ở đầu giường, bậc lửa, kéo dài qua đến trên người hắn, cúi đầu chạm nhẹ một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.

Giọng nói của cô hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài, ngoan mềm và khàn khàn.

“Làm thế, Giang Tri Dã?” Cô hỏi.

…….

Khi trời gần sáng, Kiều Thư tỉnh dậy sau một giấc mộng dài.

Ngoài cửa sổ trời lại mưa.

Những ngày hè ở Dung Thành, giống như có hơn phân nửa thời gian đều là ngâm mình ở trong mưa.

Kiều Thư chán ghét mưa, cơ hồ mỗi khi ban đêm trời đổ mưa, cô đều sẽ mơ thấy Giang Tri Dã.

Hình ảnh ở trong mộng, đến cuối cùng đều sẽ biến thành một bản dựng của những cảnh tượng thay đổi kì quái – một ngôi nhà tôn chật hẹp trên tầng cao nhất, một chiếc sofa cũ kĩ bạc màu trước cửa, một chiếc máy ghi âm cũ, áo sơ mi trắng trên dây phơi, ánh mặt trời nóng cháy, giao triền bên nhau.

“Bang.”

Kiều Thư có chút cáu kỉnh cúi người về phía trước, bật đèn, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một điếu thuốc, mặc bộ đồ ngủ, thản nhiên dựa vào trước cửa sổ hút thuốc.

Vừa 7 giờ, trợ lý Tiểu Tây đúng giờ ấn vang chuông cửa.

Kiều Thư bóc ra lớp mặt nạ trên mặt, từ toilet đi ra ngoài mở của cho cô ấy. Nhìn Kiều Thư ăn mặc chỉnh tề, Tiểu Tây tựa hồ có chút ngoài ý muốn: “Chị Kiều, sao hôm nay chị dạy sớm thế?”

Kiều Thư ngồi vào bàn, mở ra bữa sáng mà Tiểu Tây mua, ý bảo cô ấy ngồi xuống cùng nhau ăn, nhẹ nhàng đáp:

“Chị ngủ không được?”

“Lại mơ thấy ác mộng ạ?”

“Phải.” Kiều Thư ở cái chủ đề này cũng không nhiều lời, ngược lại hỏi: “Tổng bộ G bên kia nói như thế nào?”

Kiều Thư gần đây đang quay chụp bộ ảnh cho bộ siêu tập trang phục hoa sơn trà ra mắt trong năm nay. Bộ ảnh ban đầu được thực hiện bởi tạp chí “Lady Law”. Đây cũng được xem là một bước chuyển mình quan trọng của cô.

Kết quả là, trong qua trình chụp ảnh cho họ, giám đốc tuyên truyền của trụ sở thương hiệu G của nước Pháp, là một người bạn quen lúc trước của Kiều Thư đột nhiên bị cách chức, và giám đốc mới lên thay, xem Kiều Thư, người đã trở thành “người cũ” trở thành mục tiêu để khai đao.

Tính đến nay, cô đã chụp được sáu bộ ảnh cho thương hiệu này, và lần nào cũng bị trả lại ảnh với những lý do kì lạ và bắt cô phải chụp lại.

Tiểu Tây mở hộp chao hải sản trong tay, nói không nên lời: “Chỉ nói kiểu dáng không hợp với tông màu thương hiệu của họ, mà ai biết họ muốn phong cách nào chứ?”

Tiểu Tây trong thời gian này hiển nhiên cũng bị lăn lộn đến mà phiền, mở miệng liền muốn chửi tục, ngẩn đầu lại thấy Kiều Thư thần sắc lãnh đạm, phảng phất một chút cũng không có bởi vì bị cố ý khó xử mà cảm thấy phiền lòng.

Cô nàng chu môi, không khỏi ở trong lòng cảm thán một câu: Không hổ là chị Kiều.

Ngược lại nghĩ đến cái gì, nói: “Bất quá, bọn họ lần này nhưng thật ra cho cái phương hướng.”

“Cái gì phương hướng?” Kiều Thư buông trong tay cái muỗng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tây.

Tiểu Tây nói: “Bên kia nói, bọn họ nhìn một chút, cảm thấy Yee phong cách thực thích hợp bọn họ, và nói rằng nếu Yee đến chụp, họ sẽ chấp nhận.”

Yee, một nhϊếp ảnh gia chụp chân dung vừa nổi tiếng trong năm nay.

Phong cách quay chụp táo bạo theo hướng chủ nghĩa cá nhân, anh ta không bao giờ quan tâm đến việc mọi người có cảm thấy đẹp hay không. Anh ta chụp mà giống như đang làm nghệ thuật hơn.

Con người chỉ là một phần nghệ thuật của mình.

Nhưng cố tình, anh ta chụp mỗi người đều có thể khuếch đại ưu thế của họ. Một người mọi ngày nhìn rất bình thường, cũng có thể bị anh ta khai quật ra điểm cực hạn của sự hoàn mỹ nằm sâu trong bản thân họ.

Bởi vậy, mặc kệ là ở giới giải trí hay là ở giới thời trang, đều cực kì tôn sùng anh ta.

Chỉ là, người này thật sự quá thần bí, những người mà anh ta đã từng chụp qua, đều trước sau như một không hé lộ bất cứ thông tin gì về anh ta. Hơn nữa tính cách của anh ta rất kì quái, có nhận quay chụp hay không đều phụ thuộc vào tâm trạng. Cho nên đến giờ, rất ít người được anh ta chụp ảnh.

Nói đến đoạn này, Tiểu Tây có chút chột dạ liếc mắt nhìn Kiều Thư. Kiều Thư bị cô ấy nhìn chằm chằm vào một cách không giải thích được và nói: “Đi tìm anh ta, Lady Law bên kia sẽ không liên hệ vơi Yee đâu?”

“Không phải ạ.”. Tiểu Tây khó xử nói, “Em đã hỏi qua, biên tập bên Lady Law nói bọn học đi hỏi qua Yee.”

“Sau đó đâu?” Kiều Thư hỏi.

“Yee nói, anh ta chụp ai toàn xem tâm tình, nhưng có một người hắn tuyệt đối không muốn chụp.”

Kiều Thư mí mắt giựt giựt, có loại dự cảm không tốt.

Qủa nhiên, giây tiếp theo Tiểu Tây ngẩng đàu nhìn về phía Kiều Thư, đồng tình nói: “Người kia chính là chị đó, chị Kiều.”

“…..”

Kiều Thư nhíu mày và không nhịn được hỏi, “Em chắc chắn chứ?”

“Vâng” Tiểu Tây gật mạnh đầu, một chút cũng không suy xét đến năng lực thừa nhận của sếp mình, “Nhìn dáng vẻ rất bài xích chị ạ.”

“…..” Kiều Thư “…..”, “Em đem WeChat của Alice gửi qua cho chị.”

Alice là nhân viên bên Lady Law, phụ trách về kế hoạch chụp ảnh của Kiều Thư.

Tiểu Tây lấy điện thoại di động ra tìm ID WeChat của bên kia và hỏi, “Chị Kiều, chị muốn WeChat của cô ấy để làm gì ạ?”

“Tìm cô ấy để lấy phương thức liên lạc của vị nhϊếp ảnh gia chán ghét chị”

Tiểu Tây “?”

Kiều Thư xem động tác của cô nàng chậm rì rì, ngón tay trên mặt bàn gõ hai cái, chính mình có chút lo lắng noi: “Chị cảm thấy gọi điện thoại khả năng sẽ không thực hiện được.”

Tiểu Tây “??”

Kiều Thư: “Cũng không biết Alice biết địa chỉ nhà anh ta hay không?”

“……..”