Chương 1: Nịnh Mông Của Anh

"Biển rộng vào buổi đêm rất tĩnh mịch, tiếng gầm rú của khủng long bạo chúa cũng vang xa..."

Trâu Mông khép sách lại: "Được rồi, truyện cổ tích đến đây là kết thúc!"

"Mẹ ơi, khủng long ăn cỏ thật sự thích khủng long bạo chúa ạ?" Tiểu Y ngẩng đầu nhìn Trâu Mông: "Con không thích đâu."

"Sao con lại không thích?"

"Khủng long bạo chúa hung dữ, nó còn đánh nhau với những con khác nữa. Làm gì có ai chịu thích những người hay đánh nhau."

Trâu Mông xoa đầu Tiểu Y: "Vậy con có thích ba không?"

"Đương nhiên là có ạ, ba là tốt nhất!"

Trâu Mông nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé: "Cho nên cũng sẽ có người thích khủng long bạo chúa."

"Dạ?" Tiểu Y không hiểu hai chuyện này liên quan gì đến nhau.

"Hôm nay Tiểu Y có muốn ngủ chung với mẹ không nào?" Trâu Mông hỏi cậu bé.

"Không ạ." Tiểu Y ôm gối, nhắm hai mắt lại: "Con thích ngủ trong phòng máy bay."

Tiểu Y thích máy bay nên đồ dùng trong phòng đều có hình dạng như vậy, khoa trương nhất chính là chiếc giường của cậu bé được thiết kế thành hình dáng của một chiếc trực thăng.

Trâu Mông cúi xuống hôn hôn gương mặt nhỏ của cậu bé, rất nhanh Tiểu Y đã chìm vào giấc ngủ, mới nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã ngủ say.

Tay chân nhẹ nhàng tắt hết đèn, đi ra khỏi phòng của cậu bé, đóng cửa lại, cửa phòng ngủ chính ở bên cạnh cũng vừa lúc mở ra, Hạ Vũ Châu quay khăn tắm bước tới, một tay xoa tóc vẫn còn ướt dầm dề.

"Tiểu Y ngủ rồi?" Anh hỏi Trâu Mông.

"Vâng." Trâu Mông nhận lấy khăn lông từ tay anh: "Quay lưng lại đi."

Cô nhẹ nhàng lau khô bọt nước sau lưng anh, từng giọt nước theo đường cong cơ bắp trôi xuống, cô còn chưa kịp lau nó đã kịp chui vào khe hở giữa phần eo và khăn tắm.

Quá gợi cảm, Trâu Mông nuốt nước miếng.

Hạ Vũ Châu xoay người nắm tay cô, Trâu Mông lùi về phía sau, cả người dựa vào tường, một tay để trước ngực anh, nũng nịu hỏi: "Anh định làm gì? Vừa mới tắm xong đó."



Cô biết rõ còn cố hỏi chính là khiến anh mê mệt nhất.

"Trừ làm em ra thì còn làm gì nữa."

Mặc dù kết hôn đã lâu, ngay cả con cũng có rồi nhưng đối với sự khıêυ khí©h trêu chọc trắng trợn của anh, cô vẫn ngại ngùng tới nỗi đỏ mặt.

"Anh đáng ghét...ưʍ..."

Tay Trâu Mông bị anh nắm lấy vòng qua ôm cổ anh, phần eo bị anh ôm ép sát vào người.

Mỗi lần Hạ Vũ Châu hôn đều rất vội vàng, nhiều năm trôi qua vẫn như vậy. Tay Trâu Mông buông khỏi cổ anh, đầu ngón tay dùng sức bám vào vách tường phía sau.

Hạ Vũ Châu câu lấy lưỡi cô để lưỡi của cả hai dây dưa với nhau, đầu lưỡi bị anh hút đến nỗi vừa ngứa vừa đau, mãi cho đến khi cả người cô dần mất hết sức lực rồi mềm như bông.

Trâu Mông thấy từ trong ra ngoài đều nóng quá, cả người Hạ Vũ Châu cũng rất nóng, nóng tới nỗi như muốn phỏng cả tay.

"Ướt chưa?" Giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh lại vang lên bên tai cô.

"Không..." Mặt Trâu Mông đỏ lên, lời phủ nhận vừa thốt ra lại cảm thấy chẳng cần thiết, nên cô lại gật đầu: "Ừm..."

Trên người cô mặc váy ngắn, tay Hạ Vũ Châu dễ dàng sờ đến chân tâm của cô, chất lỏng trơn trượt khiến da thịt giữa hai chân cô càng thêm non nớt.

"Ưʍ..em..." Trâu Mông đẩy anh: "Em còn chưa tắm đâu."

"Không sao." Hạ Vũ Châu cắn tai cô rồi phân tích: "Bây giờ đi tắm làm em một lần, tắm xong lại làm em lần nữa, xong em lại đi tắm tiếp."

Bây giờ làm một lần, tắm xong lại tiện thể làm lần nữa???

"Không thể...nhanh...ưʍ...một chút sao?" Lỗ tai Trâu Mông rất mẫn cảm, bị anh liếʍ một lát thôi mà đã nói không thành lời.

"Tính thương tổn của câu nói này quá lớn, tính sỉ nhục càng cao hơn nữa." Nói xong anh còn đỉnh hông với cô.

Cách một lớp khăn tắm dày mà cô vẫn cảm nhận được thứ đồ kia của anh đã bắt đầu "đứng lên".

Tay Trâu Mông đặt ở trên mép khăn tắm, ngón tay nắm chặt lấy góc khăn, giữa da thịt của anh và khăn tắm còn có một khe hở nhỏ. Cô lặng lẽ rũ mắt nhìn vào bên trong, nhưng trong đó đen kịt, không thể thấy được gì.



Hạ Vũ Châu bắt lấy cổ tay cô: "Sao phải nhìn trộm làm gì?"

Khăn tắm bị kéo xuống một cách rất dễ dàng, quả nhiên thứ kia đã ngẩng đầu. Khăn rơi xuống đất, giây tiếp theo tay của Trâu Mông đã được lấp đầy.

Vóc dáng cô không lùn, bàn tay cũng coi như đúng tiêu chuẩn bàn tay của phụ nữ trưởng thành, nhưng ngay cả như vậy thì khi cô nắm lấy thứ kia của Hạ Vũ Châu thì tay cô trông vẫn có vẻ rất nhỏ.

Trâu Mông nhìn chằm chằm thứ trong tay, muốn nói nó đẹp nhưng nó cũng chưa tới mức đẹp. Cô có chút nhan khống, tin rằng những đồ vật xinh đẹp sẽ khiến người ta vui sướиɠ. Nhưng cũng rất thần kỳ, thứ đồ xấu hoắc này cũng có thể làm cô sướиɠ đến nỗi muốn bay lên trời.

Hơn nữa cô có hơi thắc mắc, đàn ông sau khi thành niên rồi vẫn có thể phát dục nữa sao? Vì sao cô luôn cảm thấy hồi cấp ba nó cũng không thô to như bây giờ nhỉ?

"Sao thế?" Tay Hạ Vũ Châu lần vào trong váy cô, như thể trừng phạt mà xoa bóp một bên mềm mại: "Nắm côn th*t của ông xã trong tay mà vẫn có thể nghĩ cái khác được à?"

Trâu Mông ngẩng đầu nhìn anh, người này đúng là phí cái mặt dịu dàng như ngọc, trừ cô ra thì không ai biết anh ở trên giường lại là người thích nói mấy lời tục tĩu thô bạo.

"Lúc ăn cơm em cũng dùng ánh mắt như này nhìn anh, làm anh suýt chút nữa chơi em trước mặt con trai luôn đấy."

"..."

"Có phải muốn bị anh chơi không? Hửm?"

"Anh...muốn em dùng miệng không?"

Hạ Vũ Châu nghe vậy thì động tác gặm hôn cô cũng dừng lại một chút, đối diện với tròng mắt đen nhánh của vợ mình: "Em có gì muốn nhờ anh?"

"Không mà." Trâu Mông phủ nhận.

Hạ Vũ Châu quá hiểu cô nên không lấy làm lạ.

"Có muốn không hả?" Cô chậm rãi ngồi xuống.

"Nói sau đi." Hạ Vũ Châu kéo cô lên, có lẽ là đoán được chuyện gì, nhưng cô càng như vậy anh lại càng không muốn thỏa hiệp.

Anh không muốn Trâu Mông vì mấy chuyện vớ vẩn đó mà đi lấy lòng mình, tất cả đều không xứng.

Hạ Vũ Châu kéo khóa sau lưng váy xuống, cởϊ qυầи lót cô xuống, nâng chân cô lên, ánh đèn chiếu vào mảnh đất tam giác của cô, vài sợi lông dính hoa dịch như tỏa sáng lấp lánh.

"Đừng..." Trâu Mông quay đầu đi: "Đừng ở chỗ này, về phòng đi."