Chương 1.1: Bạn học Thẩm và chị gái Túc Túc

“Bà ơi, bà đừng vội.” Mạch Túc Túc đỡ bà cụ bên cạnh, bàn tay vỗ ngực bà cụ để bà thở, “Bà cẩn thận cầu thang.”

“Túc Túc, vẫn là cháu ngoan nhất.” Bà cụ đã lấy lại tinh thần sau khi nhận được cuộc gọi trước đó, bà cụ vỗ nhẹ vào tay Mạch Túc Túc. Bà cụ rất thích cô nhóc đến từ nông thôn này, nhưng nghĩ đến đứa cháu không chịu về nhà của mình, bà cụ thở dài, “Cháu nói xem thằng nhóc thối kia khi nào mới có thể khiến bà yên tâm?”

Ba năm trước, Mạch Túc Túc 22 tuổi đến thành phố làm việc với bạn trai Vương Lăng, nói chính xác hơn là cô đi làm để nuôi Vương Lăng đi học.

Nhà họ Mạch và nhà họ Vương là hàng xóm, hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, được người lớn của cả hai nhà coi như một đôi. Nhưng trên thực tế, mẹ của Vương Lăng luôn coi thường Mạch Túc Túc, bởi vì Vương Lăng là sinh viên đỗ đại học đầu tiên của làng, là người có tương lai triển vọng, là mẹ của hắn, bà ta phải tìm một mối tốt hơn cho con trai mình,nhưng ——

Khi lời nói hủy bỏ hôn ước đến miệng lại bởi vì câu nói của Mạch Túc Túc, “Dì ơi, con muốn lên thành phố cùng Vương Lăng, con có thể đi làm để trang trải chi phí” mà từ bỏ ý định.

Ai cũng có tính toán của riêng mình, Vương Lăng cảm thấy yên tâm trước sự chủ động của Mạch Túc Túc, thịt đến miệng rồi mà không ăn là đồ ngu, mà nhà bọn họ ai cũng thông minh.

Vừa lên thành phố, Mạch Túc Túc không mang nhiều tiền, nhà họ Mạch nhiều con, kinh tế có hạn, đối với quyết định của con gái, cha mẹ Mạch không đồng ý cũng không phản đối. Làm cha mẹ hiểu con cái nhất, tính tình của Mạch Túc Túc mềm mỏng nhưng cũng bướng bỉnh, khi còn nhỏ, cô còn đuổi ngỗng trong làng đi, điều đó cho thấy cô mạnh mẽ đến nhường nào.

Trước khi con gái đi, hai người chỉ nhắc đi nhắc lại câu, “Tự lo cho bản thân”, rồi cũng mặc kệ để cô đi.

Vương Lăng sống trong ký túc xá của trường, Mạch Túc Túc thuê nhà ở bên ngoài, số tiền lương ít ỏi khiến cô không có nơi nào tốt để ở, căn phòng nhỏ vài mét vuông là tất cả những gì Túc Túc có cho đến khi gặp bà cụ.

Sáng sớm ngày hôm đó, Mạch Túc Túc đi chợ mua thức ăn, muốn nấu một ít canh mang đến trường cho Vương Lăng thì tình cờ gặp bà cụ bị trộm đẩy ngã xuống đất. Sau một trận ầm ĩ, một già một trẻ nảy sinh tình bạn cách mạng, hơn nữa con cháu bà cụ không ở bên cạnh, lại hiếm khi gặp được một cô gái có khuôn mặt hiền lành nên nói chuyện một lúc.

Nói chuyện xong, bà cụ lại càng thích cô bé thật thà, chân thành, dũng cảm này hơn. Nghĩ đến căn phòng trống ở nhà, cháu trai cũng không đến ở cho nên bà cụ cho Mạch Túc Túc thuê, giá thuê rất rẻ, chỉ yêu cầu cô gái nhỏ dọn dẹp nhà cửa thường xuyên, nấu cơm làm điều kiện trao đổi, Mạch Túc Túc vốn xấu hổ, nhận được ý tốt của bà cụ thì càng hiếu thảo hơn, hai người ở chung rất hòa thuận, vui vẻ.

Nói đến cũng thật trùng hợp, Vương Lăng và cháu trai Thẩm Lệ Minh của bà cụ học cùng một trường đại học, chỉ khác chuyên ngành, lúc khai giảng, bà cụ đưa cháu trai đến trường còn cố ý đưa hai người đi cùng.

Trong trí nhớ của cô, Thẩm Lệ Minh vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự cách đây không lâu, nhưng trông cậu vẫn trắng hơn khi ngồi cạnh Vương Lăng, cậu dựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt lười biếng, mặc chiếc áo sơ mi xám, hai nút trên cùng không cài cúc, để lộ những hạt đậu vàng được xâu bằng sợi dây đỏ ở cổ.

Không hiểu vì sao, Mạch Túc Túc nhớ rõ lúc đó, dưới ánh đèn, lông mi của Thẩm Lệ Minh rất dài, môi mỏng, bởi vì không được học nhiều cho nên cô không thể nghĩ ra được từ nào để diễn tả, tóm lại là đẹp.

“Bạn Thẩm học ngành nào vậy? Tôi lớn tuổi hơn cậu, cứ gọi tôi là đàn anh Vương.” Vương Lăng thân thiện nói, “A a, tôi nhớ ra rồi, bạn học Thẩm là người lọt vào bảng vàng của trường.”

Đáp lại, bạn học Thẩm còn chẳng ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn, vẻ mặt lạnh lùng, xa cách.

Sau đó Vương Lăng không ngừng nói với Mạch Túc Túc rằng loại chàng trai thành phố như Thẩm Lệ Minh quá kiêu ngạo, không biết tôn trọng tiền bối, chắc chắc sẽ không có tương lai.

Nhưng Mạch Túc Túc không nghĩ như vậy, trong mắt cô, nếu Thẩm Lệ Minh có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt, đã thế còn lọt vào danh sách bảng vàng thì chắc chắn cậu có năng lực, mà bà nội của cậu tốt bụng như vậy, chắc chắn cháu trai của cô cũng là người có mặt lạnh trong ấm.

Cùng lúc đó, Thẩm Lệ Minh, cái người “mặt lạnh trong ấm” mặc đồng phục bệnh viện, ngồi dậy dựa vào đầu giường, cánh tay phải được quấn băng bạc.

“Chú nói với cháu này, lát nữa cháu phải nhìn phản ứng của bà, nếu khóc thì chú sẽ nói sự thật cháu sắp khỏi, nếu mắng thì phải nghiêm trọng hóa vấn đề lên, tranh thủ lấy lòng thương cảm,” Người đàn ông nhai táo ở mép giường thản nhiên nói, “Phụ nữ ấy mà, dù già hay trẻ cũng dễ mềm lòng.”

“Chủ ý tồi tệ, đừng hại cháu.” Thẩm Lệ Minh nhíu mày.

Lúc ấy trường đang chuẩn bị sân khấu cho lễ hội văn hóa, chiếc kệ không được buộc chặt nên rơi xuống, Thẩm Lệ Minh chắn cho một cô gái. Bạn học Thẩm có phẩm hạnh tốt đẹp, từng đánh nhau với chú vẫn hiểu mức độ vết thương của mình, không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ là vết bầm tím trông hơi đáng sợ.

Nhưng không ngờ giáo viên đứng bên cạnh cô gái đột nhiên nóng nảy, vừa gọi xe cấp cứu vừa gọi điện thoại cho phụ huynh, cuối cùng biến thành tình huống hiện tại.

Mạch Túc Túc biết mình là người ngoài nên không đi vào, cô đứng canh ở cửa, mãi cho đến khi giọng nói của bà cụ bên trong ngày càng dồn dập, cô sợ xảy ra chuyện nên mới vội vàng chạy vào, “Bà nội đừng giận, bà đừng giận.”

“Bà nội?” Chú Thẩm vừa ăn táo xong, đang lau tay xem kịch hay, nghe được câu này, ánh mắt dừng trên người Mạch Túc Túc…Ngực, mẹ kiếp, to quá, anh ấy dùng khẩu hình miệng nói với Thẩm Lệ Minh, “Ngực to này là em gái nông thôn thuê nhà kia sao?”

Thị lực của Thẩm Lệ Minh tốt, không bỏ sót cũng không quan tâm: “Bà nội, tay cháu đau.”

“Cháu vẫn còn biết đau, bà nội còn đau hơn cháu.” Quả nhiên, giọng điệu của bà cụ dịu xuống, ngồi xuống cạnh giường, cẩn thận ôm lấy cháu trai, vỗ nhẹ vào lưng cháu trai như khi còn nhỏ.

Chú Thẩm ở bên cạnh không khỏi giơ ngón tay cái lên, đôi mắt đào hoe nheo lại, bày một biểu cảm khinh thường, đương nhiên ánh mắt nhanh chóng quay lại bầu ngực của Mạch Túc Túc.

Ánh mắt sáng quắc như vậy, Mạch Túc Túc muốn làm lơ cũng khó, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, cô tức giận nhưng lại không nói được gì, nên phải trốn sau lưng bà nội.

Nhận ra vẻ mặt ngày càng đáng khinh của chú nhỏ, Thẩm Lệ Minh trấn an bà cụ, đồng thời trầm giọng nói, “Chú nhỏ, chú đi làm thủ tục xuất viện giúp cháu đi.”

“Ồ ồ.” Lưu luyến rời khỏi phòng làm thủ tục xuất viện, chú nhỏ còn đưa cả bà cụ đang lo lắng đi cùng, bà cụ kiên quyết đòi tự mình hỏi bác sĩ mới chịu bỏ qua.

“Túc Túc, cháu ngồi xuống đi, lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà.” Giọng nói của bà cụ nhỏ dần.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Mạch Túc Túc và Thẩm Lệ Minh.