Chương 1

Ánh nắng rực rỡ chiếu trên thảm cỏ xanh, đám trẻ con chạy tung tăng trong công viên cùng những chú chó xù lông, phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Đứa bé không ngã nhiều lắm, cũng không có khóc, cậu bé dùng sức chống tay đứng dậy, vỗ vỗ mông bụi đất, tiếp tục đi về phía trước.

Người mẹ trẻ tuổi nhìn cậu bé từ xa nở một nụ cười mãn nguyện.

Mọi thứ thật tuyệt đẹp.

Tiếng cười, niềm vui, không có một chút âm khí.

Nhưng lúc này, cậu bé cùng chú chó chạy đến chòi nghỉ trong công viên, một chủ một chó đồng thời dừng lại, nhìn thẳng về phía trước.

Không có gì cả.

Chỉ là bạn và tôi không thể nhìn thấy.

Đôi mắt của một đứa trẻ con ba tuổi ngây thơ và chú chó có giác quan thứ sáu có thể nhìn thấy những thứ mà bạn và tôi không bao giờ có thể nhìn thấy.

Ví dụ, một con ma.

Liên Hoa mặc một chiếc váy hoa màu hồng phấn quê mùa, nhàn nhã nằm trên chiếc ghế gỗ trong chòi nghỉ, giơ chân lên, nhìn đứa bé rồi móc móc ngón tay.

Đứa bé không cử động.

Liên Hoa híp mắt cười, đột nhiên thè lưỡi, chiếc lưỡi dài lủng lẳng trong miệng, còn chảy nước dãi tí tách tí tách.

Đứa bé oa một tiếng bật khóc, bị dọa sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, con chó sủa gâu gâu về phía linh hồn đang chạy trốn.

Mẹ của đứa bé lo lắng chạy tới: "Hiên Hiên, Hiên Hiên, Lộ Văn Hiên..."

Liên Hoa lè lưỡi, cô cũng không có cố ý.

Đứa bé đang khóc nỉ non không ngừng.

Liên Hoa bất lực đứng dậy, đi chân trần đứng trước mặt đứa trẻ đang khóc, rất dịu dàng xoa đầu nó: "Không khóc, không khóc, Lộ Văn Hiên mau về nhà ngay đi."

Nhìn thấy linh hồn trở về, Liên Hoa hài lòng gật đầu, sau đó biến mất ở trước mặt đứa bé.

Cô ấy đi đâu?

Trong một căn hộ cao cấp, Liên Hoa không có chút hình tượng nào nằm xuống bên cạnh một người phụ nữ trung niên, liếc nhìn thời gian: "Còn năm phút nữa!"

Người phụ nữ trung niên giống như là nghe thấy, cầm điều khiển từ xa lên và chuyển kênh sang Truyền hình vệ tinh Bắc Kinh.

Truyền hình vệ tinh Bắc Kinh đang phát sóng lại bộ phim truyền hình ăn khách nhất "Chuyện xưa ở Bắc Kinh" vào mùa hè này, tuy chỉ là phát lại nhưng vẫn đứng đầu về rating, lượt truy cập trên mạng cao ngất ngưởng.

Đây là một bộ phim truyền hình cận đại, kể về câu chuyện xưa tại một tứ hợp viện ở Bắc Kinh vào những năm 80.

Theo lý mà nói, phần lớn những người xem thể loại phim truyền hình này đều là người lớn tuổi, nhưng phim truyền hình này thì khác, đàn ông, phụ nữ và trẻ em đều xem, đặc biệt là phụ nữ, bất kể họ bao nhiêu tuổi.

Bao gồm cả ma nữ già như Liên Hoa đã phiêu bạt nhiều năm như vậy.

Ngoại hình của các diễn viên trong bộ phim truyền hình này thực sự xuất sắc, ngay cả trong bộ quần áo bụi bặm và rách rưới, họ vẫn trông rất đẹp, đặc biệt là nam diễn viên chính, anh ấy mặc chiếc áo thủy thủ và quần quân đội đúng là đẹp đến điên đảo.

Liên Hoa thích anh.

Cô chăm chú nhìn người đàn ông trên TV, anh đang đứng ngoài sân làm xích đu cho cô gái mình yêu, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng như thiêu như đốt chảy dài trên má anh, rơi xuống chiếc khăn trắng quấn quanh cổ.

Người đàn ông cầm lấy khăn trắng, tùy tiện lau mồ hôi trên trán, lúc này một chiếc lá thong thả rơi xuống trên mặt anh.

Anh sững sờ một chút, nghịch ngợm thổi chiếc lá, nhìn nó bay lên bay xuống, chàng trai cười ngây ngô, đôi mắt dài cong cong như vầng trăng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một hàng răng trắng. Lông mi, lỗ tai, mọi bộ phận trên cơ thể của anh đều phát ra một vầng hào quang mềm mại.

Đó hoàn toàn là dáng vẻ của một chàng trai trẻ đắm chìm trong tình yêu.

Khoảnh khắc anh cười, Liên Hoa đã yêu anh, đương nhiên, không chỉ cô, rất nhiều phụ nữ nhìn thấy nụ cười này đều yêu Trì Thâm vào giây phút này.

Giống như nhiều phụ nữ trên thế giới, Liên Hoa đã yêu sâu đậm rất nhiều người đàn ông, chẳng hạn như những vị công tử lịch lãm và quý phái, những sĩ quan cao lớn và đẹp trai hay những kẻ gϊếŧ người u ám và quỷ dị.

Cô yêu những người đàn ông đó khi họ vừa ở tuổi sung sức, nồng nhiệt và điên cuồng, khi họ không còn trẻ nữa, Liên Hoa quay người rời đi, bước tiếp theo là lãng quên.

Liên Hoa quá đãng trí, cô đã quên mình chết lúc nào, chết như thế nào.

Càng quên, Liên Hoa càng tùy ý.

Vì vậy, cô sẽ đi tìm người đàn ông đó ngay bây giờ.

Trì Thâm.

Nhưng trước đó...

Liên Hoa cúi đầu nhìn chiếc váy hoa trên người, thật xấu xí, sao có thể mặc chiếc váy như vậy đi gặp người mình yêu.

Cô lười biếng duỗi eo dưới ánh nắng rồi chậm rì rì đi về phía nhà tang lễ.

Càng đến gần, càng trở nên lạnh hơn.

Liên Hoa ngồi xổm trước cửa nhà tang lễ, nhìn những bóng ma đến rồi đi, thật lâu sau, cuối cùng cô cũng tìm được một bóng ma nhỏ hợp mốt.

"Hi!"

Liên Hoa vừa mở miệng, sắc mặt ma nữ vốn đã tái nhợt càng thêm tái nhợt.

Liên Hoa giống như một tên côn đồ, cô đưa tay ra, lắc lắc hai cái: "Mượn một bộ quần áo để mặc đi."

Đã nói là mượn thì làm sao trả được.

Hồn ma nhỏ sắp đi đầu thai, cũng không thèm để ý những thứ bên ngoài này, đem tất cả quần áo mà cả nhà đốt cho mình ra trước mặt cô.

“Ngài chọn đi.” Hồn ma nhỏ rụt rè nói.

Cô ta sợ Liên Hoa.

Con người có cấp bậc, ma cũng vậy.

Liên Hoa là một hồn ma đã phiêu bạt không biết bao nhiêu năm, có thể nói là số một số hai ở khu vực này, à không, trên toàn Trung Quốc.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Liên Hoa không được thờ cúng, nhưng lại sống vô cùng thoải mái.

Ăn, mặc, ở và phương tiện đi lại đều phụ thuộc vào việc chộp lấy...ừm...mượn.

Liên Hoa mượn một chiếc váy màu vàng tươi và một đôi giày vải màu trắng, vui vẻ tết hai bím tóc, cười với hồn ma nhỏ: “Đẹp không?”

Hồn ma nhỏ gật đầu: "Ngài thật xinh đẹp."

Liên Hoa rất xinh đẹp, cô chết ở độ tuổi đẹp nhất, khuôn mặt non nớt đến mức có thể véo ra nước, dưới hàng lông mày là một đôi mắt hoa đào, sống mũi cao cao, cánh mũi nhỏ và thanh tú, đôi môi anh đào nhỏ xinh, nếu phải nói là có khuyết điểm thì khuyết điểm duy nhất là hai bên má có vài nốt tàn nhang nhỏ màu vàng nhạt.