Chương 1: Bất lực

Thời tiết vừa vào mùa xuân, các nhánh cây đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc non xanh, nhưng những con đường ngoài thành vẫn lạnh lẽo vì tuyết chưa tan hết, càng đi về hướng bắc, khung cảnh càng ảm đạm dần.

Chiếc xe ngựa đã đi được mười lăm ngày.

Hôm trước vì trên đường đi không có trạm dừng chân, cả đội ngũ phải qua đêm ngay trong xe ngựa. Bích Mai chỉ có thể dùng khăn tay lau mình, nên toàn thân nàng đều cảm thấy khó chịu. May mắn là hôm nay khi đi ngang qua thôn nhỏ, có một chỗ để nghỉ chân.

Tỳ nữ của nàng là Kha Viêm chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cũng đem xong được nước ấm vào phòng, hầu hạ nàng ngâm mình.

Dù trên xe ngựa đã lót rất nhiều đệm êm, nhưng cũng không thể ngăn nổi sự xóc nảy trên xe ngựa trong quá trình di chuyển, khiến xương cốt nàng đều bị lắc lư, cảm tưởng như sắp vỡ nát, mãi đến nay được ngâm mình trong bồn nước nóng, nàng mới cảm thấy những cơn đau tê nhức kia giảm đi.

Dòng nước ấm nóng chạm vào da thịt, khiến cơn đau mỏi như hòa tan vào trong nước, Bích Mai thoải mái mà kêu thành tiếng.

Kha Viêm giúp nàng tắm rửa, vừa tỉ mỉ chà sát da đầu nàng, vừa ân cần nói: “Tiểu thư phải cực khổ rồi.”

Mặt Bích Mai được hơi ấm làm hồng lên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại lim dim như muốn ngủ lại bị Kha Viêm kéo tóc, nàng mơ màng nói: “Nhẹ tay chút.”

“Dạ.” Kha Viêm giảm nhẹ lực tay, lại tiếp tục nói: “Tiểu thư, không thể ngủ đâu. Lúc nãy tiểu thư chỉ mới ăn một cái bánh thôi, để lát muội dọn cơm lên ăn xong rồi hãy ngủ, tiểu thư để bụng đói sẽ hại cho sức khỏe đó.”

Ngồi xe nhiều ngày mệt nhọc, đến đây Bích Mai không lạ nước lạ cái là may rồi, làm gì còn khẩu vị ăn uống. Nàng lắc đầu nói không đói bụng, sau khi tắm rửa xong thì vặn người một chút rồi leo lên giường ngủ.

Kha Viêm thấy tiểu thư nhà mình quấn chăn quanh mình, lắc đầu không biết làm sao. Nghĩ lại, tuy là đầu xuân đến, nhưng đội ngũ đưa dâu càng đi về hướng Bắc thì trời càng trở lạnh, liền ra phòng ngoài mở hành trang tìm cho Bích Mai thêm một chiếc áo choàng ấm.

Nghe tiếng bước chân Kha Viêm rời đi, Bích Mai mới ló đầu ra, không chút nho nhã nào thoải mái nằm, rồi lại hắt ắt xì, lăn qua lăn lại đổi một vài tư thế mà vẫn chưa ngủ được.

Từ sau khi rời kinh thành, dù là ở trong xe ngựa, hay nhà trọ nàng đều không ngủ ngon được. Nếu nói sâu xa hơn thì không phải tính từ lúc rời kinh, mà là kể từ khi Bắc Vương lãnh binh tấn công Tây Hoa, nàng đã không có ngày nào được ngon giấc.

Lúc này tâm thần bất định khó ngủ, lúc thì bị ác mộng làm liên tục tỉnh giấc, quầng thâm dưới mắt nàng ngày một lớn, thậm chí mẫu thân mời đại phu đến khám cho nàng, đại phu chỉ nói nàng bị nóng trong người, cho thuốc uống, nhưng uống vài thang vẫn không thấy tiến triển gì, nàng bèn lén đổ thuốc đi.

Tuy bệnh không khỏi, nhưng nàng lại học thêm được khả năng giả bộ ngủ, tránh cho đám tỳ nữ biết. Khi giả bộ ngủ, nàng cố gắng thở đều, vẻ mặt yên tĩnh, thậm chí đôi mắt còn khẽ động một cách tự nhiên nhất, khiến ai nhìn cũng nghĩ rằng nàng đang mơ một giấc mộng đẹp.

Miểu Lưu vào phòng định nói gì đó với Kha Viêm, lập tức bị Kha Viêm chặn lại. Nàng bước vào gian trong, nhìn xem Bích Mai đang giả đò ngủ, giúp Bích Mai đắp chăn lại, rồi mới ra gian ngoài hạ giọng nói với Miểu Lưu, “Tiểu thư ngủ rồi.”

“Không ăn cơm luôn sao?”

“Tỉnh lại rồi tính, giờ không có khẩu vị cũng là bình thường.”

Sau đó, khi hai người rón rén rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, thì Bích Mai trên giường một lần nữa mở mắt ra.

Nàng không ngủ được, không phải vì lo lắng cho người đang ở nơi chiến trường xa xôi kia, mà là vì áy náy, đau lòng, bất lực.