Chương 1: Xuyên qua thành Gà

Dãy núi Lạc Nguyệt

Trong rừng cây rậm rạp, một con gà rừng đang nằm giơ hai chân, đôi mắt ti hí màu xám tro vô hồn nhìn bầu trời. Nếu không phải ngực hơi phập phồng, chỉ sợ người ta sẽ nghĩ rằng đó là một con gà chết.

Người ta xuyên qua không phải là công chúa hoàng phi, cũng là con cái nhà quan, kém nhất cũng phải thành

tiểu thư nhà giàu, nói chung vẫn là người. Nhưng khi Lâm Hoa mở mắt ra lại phát hiện mình biến thành một con gà rừng.

Đối với việc xuyên qua, Lâm Hoa chỉ muốn phát biểu trong nước mắt, lời nói ra chỉ toàn nghe được tiếng cạc cạc, không ai hiểu được trong lời nói của nàng còn có tiếng mắng chửi, đành phải thôi.

Suốt một ngày đêm, Lâm Hoa miễn cưỡng tiếp nhận mình từ một cô gái phong nhã hào hoa, biến thành một con gà rừng thực sự.

Lâm Hoa an ủi mình, cũng may là gà rừng, không phải gà nhà, không sợ phải đẻ trứng. Nếu tỉnh dậy phát hiện mình biến thành gà nhà, Lâm Hoa sợ rằng sẽ đập đầu chết đi cho rồi.

Lúc là người, Lâm Hoa chưa bao giờ cảm thấy làm người có gì tốt, thường xuyên ảo tưởng mình biến thành một con chim. Hiện tại tâm nguyện đã được thực hiện, biến thành một con gà rừng, có chút chênh lệch so với ước mơ, nhưng ít nhất lông vũ khắp người chứng minh rằng mình và loài chim vẫn có quan hệ không nhỏ.

Lâm Hoa rất tức giận, Lâm Hoa rất bi thương, Lâm Hoa rất đói bụng

Đau lòng nhất khi biến thành gà rừng là không có nhiều thức ăn, mặc dù khắp nơi đều là thứ gà có thể ăn được, nhưng ta là người, ta muốn ăn thịt, ta không muốn ăn sâu ăn lá.

Lâm Hoa thở dài, lung la lung lay bò dậy, uỵch uỵch cánh, lông vũ rơi trên bụi rậm, đi kiếm đồ ăn vậy.

...............................................................................................................

Ba ngày ngắn ngủi, Lâm Hoa lần nữa than thở, làm gà rừng sống không dễ. Không ăn được sâu bọ,

mỗi ngày Lâm Hoa đem trái cây thành thức ăn, cái bụng chưa no, còn phải lo thợ săn bắt được, lo bị dã thú ăn thịt.

Cực kỳ đáng sợ là thường có mấy con gà rừng đực phe phẩy lông đuôi trước mặt Lâm Hoa kêu cạc cạc cầu hoan.

Lâm Hoa khóc không ra nước mắt, mặc dù ta bây giờ là gà rừng, nhưng linh hồn ta vẫn là người, nội tâm ta không cường hãn đến mức tiếp nhận giao hoan cả người lẫn gà, ta còn chưa đói đến mức ăn quàng, quan trọng

nhất vẫn là bảo hộ tốt trinh tiết.

Sự thật chứng minh chẳng những tiềm lực con người là vô hạn,

tiềm lực gà rừng cũng vô hạn, dưới tình huống trinh tiết bị uy hϊếp nghiêm trọng, Lâm Hoa vẫy cánh học bay, mặc dù so với gà rừng bình thường bay cao hơn một chút, bay xa hơn một chút, nhưng cũng đủ tạm thời tránh thoát những con gà đực kia cầu hoan.

Ban ngày có thể tránh thoát, nhưng trong một đêm buồn ngủ mờ mịch Lâm Hoa thiếu chút nữa bị một anh gà rừng đắc thủ, sự kiện lần này hoàn toàn kí©h thí©ɧ bản tính cường hãn của Lâm Hoa: nàng đem anh gà đó mổ đến trụi lông.

Chưa hết sợ, Lâm Hoa rốt cuộc nghĩ tới việc tìm một nơi an toàn để sống, nếu như cứ ngủ ở nơi rừng núi hoang dã đó, không biết đến hôm nào thật sự bị một con gà rừng làm nhục, đến lúc đó thật sự ngồi một chỗ mà khóc đi.

Lâm Hoa tìm được một cái

sơn động nho nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ bên trong, lại tha về rất nhiều rơm rạ trải trên mặt đất, mặc dù ta bây giờ là gà rừng, ta có lông vũ, ta không sợ lạnh, nhưng trong xương ta vẫn là người, ta phải ngủ giường, không có giường thì ít nhất phải có rơm rạ.

Kế tiếp là làm cửa, Lâm Hoa tìm rất nhiều cành cây và roi mây, sử dụng móng vuốt và miệng, cuối cùng cũng làm được một cái hàng rào nhỏ.

Làm xong tất cả Lâm Hoa tê liệt ngã xuống trên giường, rốt cuộc cũng có một cái tổ.