Chương 1: Ly hôn

Trong một phòng riêng.

Một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi đối mặt với nhau.

Người đàn ông mặc quần jean áo phông bình thường, điềm đạm, khôi ngô tuấn tú.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy cổ tích cao cấp màu vàng và một chiếc mặt nạ màu đen che gần hết khuôn mặt.

Nhưng.

Mặc dù vậy, có thể thấy giá trị nhan sắc của cô rất cao

Đặc biệt là đôi mắt đó rất to và sáng.

Giữa lông mày, đầy vẻ phong tình.

"Diệp Minh, anh thật sự không tính hỏi một ít phí chia tay sao?"

Người phụ nữ nhìn người đàn ông đẹp trai từng khiến cô mê mệt, năm tháng dường như không để lại dấu vết trên người anh, nghiêm túc nói: "Dù sao đây cũng là điều tôi đề xuất. Tôi sẵn sàng cung cấp cho anh một ít tài nguyên để bồi thường, để anh có thể cuộc sống suôn sẻ hơn. "

Nói xong, người phụ nữ dừng lại một chút, rồi nói: "Này, tôi hy vọng ..."

Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông ngồi đối diện, đó là Diệp Minh, cắt ngang.

Chỉ nghe Diệp Minh nói: "Nhưng là, cô hi vọng tôi không nói chuyện này sao? Đừng phá hủy hình tượng hoàn hảo trong sáng của cô chưa từng nói đến yêu đương bên ngoài sao?"

Vừa nói xong, Diệp Minh dừng một chút, mới nói: "Còn phải ký hiệp nghị bảo mật?"

Người phụ nữ im lặng sau khi nghe điều này.

Cô cầm ly cà phê được vẽ trước mặt với hoa văn xuyên thấu trái tim tượng trưng cho tình yêu, nhìn hoa văn có chút kinh ngạc.

Sau đó.

Cô tháo khẩu trang ra, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức lộ ra.

Đặc biệt là khuôn mặt đầy phong cách kỳ lạ mê hoặc không biết bao nhiêu người mê muội.

Cô nhấp một ngụm cà phê.

Hương vị đã lâu không uống, có chút lạ lẫm.

Cô được xung là nữ vương phim truyền hình, người chưa từng trải qua bất kỳ chuyện tình cảm hay bất kỳ scandal nào trong mười năm ra mắt ở ngaoij giới.

Thậm chí, tay săn ảnh Vương Vĩ còn nói rằng anh ta đã cử người theo dõi cô cả năm trời nhưng cũng không bắt được vết đen nào.

Có thể gọi là nữ vương của các bộ phim truyền hình.

nhưng.

Những gì người ngoài không biết là.

Trước khi ra mắt, cô đã kết hôn vào năm 4 đại học.

Lúc ấy cô rất mê muội Diệp Minh, người nổi tiếng nhất trường đại học lúc bấy giờ.

Khi đó, Diệp Minh đã có thể hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giáo giao cho mọi lúc trong những năm học đại học.

Không chỉ có vậy.

Diệp Minh cũng dùng thời gian rảnh để quay một bộ phim sitcom gây được hưởng ứng lớn trên mạng.

Có thể nói là như vậy.

Diêp Minh là sự tồn tại tỏa sáng nhất khi anh ấy còn học đại học.

sau đó.

Cô theo đuổi Diệp Minh một cách điên cuồng, và sau một năm, anh đã rung động trước cô.

Cứ như vậy.

Họ kết hôn vào năm cuối cấp.

Ngoài những người thân và bạn bè thân thiết, còn có Người quản lý công ty cùng người đại diện biết.

Diệp Minh nhìn người phụ nữ trước mắt anh rất xa lạ, nhẹ giọng nói: "Nhiệt Ba, em có biết chúng ta đã mấy năm không gặp nhau không?"

Nhiệt Ba khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Minh người đã từng khiến mình mê muội, trong lòng có chút áy náy.

Sự nghiệp của cô rất bận rộn.

Lại không còn thời gian để quan tâm đến anh và gia đình nhỏ mà họ đã cùng nhau tạo nên.

Đối mặt với vấn đề này, cô lại im lặng.

Diệp Minh cười nhẹ, như thể đang tự giễu mình, nhưng cũng giống như đang chế nhạo đối phương.

Anh nói: "Thật ra, anh có thể để cho người đại diện của mình là Dương Thanh đến nói chuyện. Dù sao chúng ta cũng không gặp nhau hơn một năm. Bây giờ đã đến mức này, vì sao phải gặp lại?"

"Ban đầu, em theo đuổi tôi vất vả một năm, tôi liền bị em làm cho rung động, cho nên không chút do dự lấy e,, thậm chí, vì em, tôi từ bỏ sự nghiệp, chỉ vì em muốn có sự nghiệp vững vàng muốn. "

"Đáng tiếc, đã mười năm trôi qua. Em đã quên gia đình của chính mình, quên luôn cả chính tôi. Nếu là như vậy, tôi tự nhiên sẽ không em giữ lại, cứ như vậy cho nhau giát thoát."

"em đem bản thỏa thuận, cứ việc ký lên. Về phần phí chia tay hay cái gì, tôi không cần! Mười mấy năm nay, khi em bận rộn cho sự nghiệp của mình, tôi đều nhàn rỗi chán chường, tôi cũng đã viết một số kịch bản, tiểu thuyết và đăng ký tiểu thuyết, nuôi sống bản thân cũng không có vấn đề gì. "

Nhiệt Ba nghe Diệp Minh nói xong, cả người run lên.

Cô dường như nhớ lại cách cô kiên trì theo đuổi Diệp Minh ngày này qua ngày khác khi cô còn học đại học, và cô nghĩ về những điều nhỏ nhặt mà cô đã có với Diệp Minh.

Trong lúc nhất thời.

Có một biểu hiện tiếc nuối trên khuôn mặt của cô.

Nhất là khi cô nhìn thấy trên mặt Diệp Minh không có biểu tình gì, chỉ có một loại bình tĩnh tự tin từ trong lòng.

thậm chí.

Còn có một loại thoải mái.

Điều này khiến cô cảm thấy hơi mất mát một cách khó hiểu.

Nhưng.

Cô nhanh chóng kiểm soát cảm xúc mất mát này, và cô không muốn Diệp Minh nhìn thấy bất kỳ sự yếu đuối và buồn bã nào ở cô.

Cô nhàn nhạt nói: "Vì anh đã nghĩ như vậy, vậy thì không thể nào tốt hơn được. Em nhớ tất cả những điều tốt đẹp mà chúng ta đã từng có. Đó là kỉ niệm quý giá nhất của em. Em mong kỉ niệm này sẽ mãi đẹp như vậy, không hi vọng nó bị phá hủy. "

Diệp Minh liếc cô một cái, sau đó nói: "Tuy rằng cuối cùng chúng ta cũng đi tới bước này, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn em. Cảm ơn mười năm trước đã theo đuổi tôi và cho tôi sự thoải mái về tinh thần."