Chương 1

Bị chính cha ruột bán thân mình cho anh. Miên Miễu Miễu trở thành tình nhân cho Lập Thường Phong.

Cái lạ, Lập Thường Phong có cô trong tay, ngoài việc xem cô là ấm giường cho mình, anh cũng không cho cô tự do, bắt nhốt cô trong căn phòng cả hai.

Anh lại cứ như sợ cô bỏ trốn. Từ lúc mua cô về, anh đã xích cô lại, chỉ được đi trong phòng không thể bước ra khỏi cửa.

Miên Miễu Miễu chính vì thế, từ một cô gái có ước mơ, có đam mê, hay cười và lạc quan đều đã không còn. Cô trở thành người ít nói, làm công cụ, búp bê tìиɧ ɖu͙© cho anh vậy.

Đêm đêm, Lập Thường Phong đều hành hạ thân nhỏ bé này của cô đến sáng mới buông tha. Khi tỉnh dậy, anh rời đi, còn cô chỉ ở trong bốn bức tường lạnh lẽo thế này.

Không khác gì chú chim nhỏ bị gãy cánh vậy.



Ba tháng trôi qua. Cũng là thời gian anh mua cô về. Mỗi đêm đều làm chuyện đó, cô đã mang thai.

Nhìn que thử thai hai vạch trên tay. Mặt anh không biến sắc, chỉ nói:" Nghỉ ngơi cho tốt."

Miên Miễu Miễu chỉ nhìn anh cười nhạt. Chẳng qua là mấy hôm nay cô ngửi thấy mùi tanh sẽ buồn nôn, quản gia lo lắng cho cô nên đã mua que thử thai cho cô thử.

Nếu không…bị anh hành hạ thế này chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Cô đưa tay xoa bụng mình, chân di chuyển tiếng dây xích leng keng vang lên.

Cô nhìn sợi dây xích cười nhạt.

Có mang thai đi chăng nữa. Căn phòng này cô mãi mãi không thoát được.



Từ sau khi Miên Miễu Miễu mang thai, Lập Thường Phong anh cũng không khiến cô thành ấm giường cho mình mỗi đêm. Hằng đêm nằm cạnh ngủ cùng cô, canh chừng cô rồi sáng rời đi đến tận tối trở về.

Những đêm ngủ cạnh cô, anh nhận ra Miên Miễu Miễu không nói không cười, cứ như là robot được lập trình sẵn.



Ngồi trong phòng làm việc sau khi kết thúc buổi họp căng thẳng. Anh đưa tay kéo cavat ra. Nghĩ đến Miễu Miễu ở nhà.

Gần đây bụng cô đã lớn hơn, đồ anh mua trước kia cũng đã chật.

" Mình nên đi mua một ít quần áo." Lập Thường Phong vừa đứng dậy, anh đang tiến ra khỏi cửa thì thư kí xông vào.

" Lập tổng…Lập tổng…không may rồi.

."

" Biệt thự bị chập điện, xảy ra cháy lớn rồi."



Lập Thường Phong chạy nhanh về biệt thự. Anh nhìn thấy Miên Miễu Miễu nằm trên băng ca đang được đưa ra.

" Miên Miễu Miễu." Anh sợ hãi chạy đến, nhìn cô từ đầu đến chân. Chiếc còng sắt dưới chân cô vẫn còn, chỉ là dây xích nối cùng đã bị cắt đứt đi.

" Miên Miễu Miễu, cô tỉnh lại cho tôi." Anh đưa tay lay mạnh cô. Nhân viên y tế gần đó thấy liền ngăn cản lại.

" Anh bị điên sao? Cô ấy hít quá nhiều khói cần phải đưa đến bệnh viện gấp đó."

Nói xong, nhân viên y tế đưa cô lên xe. Bỏ Lập Thường Phong đứng trơ ở đó.



Phòng bệnh.

Sau khi được cấp cứu, Miên Miễu Miễu được chuyển đến phòng bệnh.

Thai nhi và cô đã an toàn. Chỉ là cần nghỉ ngơi tốt. Anh đi đến giường bệnh, nhìn thấy chiếc còng sắt dưới chân cô.

Ngoài anh ra, chẳng ai có thể mở được chiếc còng này nếu như không có chìa khóa. Cho dù có phá hay làm gì, nó mãi mãi vẫn ở chân cô.

Anh vén mền lên, lấy chìa khóa trong túi áo ra, cởi bỏ còng sắt

Vì do lửa nóng, cổ chân của cô đã bị bỏng nặng.

" Gọi bác sĩ đến." Anh bỏ chiếc còng sắt xuống, quay sang nhìn thư kí bảo.

Anh cũng không tin rằng, mình đã giam cô lâu như vậy rồi.



Miên Miễu Miễu mở mắt dậy. Cô hoảng loạn, đưa tay ôm lấy bụng mình.

" Con của mình…con của mình…" Cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Định xuống giường thì cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn.

Đưa mắt nhìn xuống, cổ chân cô đã được băng bó. Còng sắt được cởi bỏ, cô mở to mắt nhìn, cứ như không tin được vậy.

Anh chịu tháo bỏ còng sắt ra cho cô sao?

" Tỉnh rồi."