Chương 1

“Giám đốc, đây là đơn xin thôi việc của tôi.”

“Nghỉ việc? Tại sao? Tôi muốn biết lý do?”

“Tôi… tôi cảm thấy mình không…”

“Là do tối thứ ba tuần trước tôi và em phát sinh quan hệ trên giường nên em muốn nghỉ việc?”

Cừ Phù Quang bật cười, cắt ngang lời nói của Quế Chi bằng thái độ giận dữ: “Quế Chi, em muốn kéo quần lên không nhận người quen, ăn no liền bỏ của chạy lấy người à?”

“Tôi… tôi không có. Giám đốc, chuyện hôm đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, anh… anh hãy quên nó đi, xem như chúng ta chưa từng…”

Quế Chi nhìn thấy Cừ Phù Quang bước đến, bối rối lùi về sau, lùi mãi lùi mãi, chẳng biết từ bao giờ hắn đã ép cô vào tường.

“Chưa từng cái gì? Chưa từng ôm ấp, chưa từng hôn môi, hay chưa từng quan hệ?”

“Giám… giám đốc, anh đừng nói nữa.”

Quế Chi đẩy ngực Cừ Phù Quang ra, hắn lại liếc mắt nhìn cần cổ trắng noãn của cô, thấp giọng thì thầm: “Quế Chi, em rộng lượng thật đấy à? Lần đầu tiên của em bị tôi ăn đến sạch sẽ vậy mà vẫn có thể làm như không để ý, không quan tâm đến?”

Quế Chi nhắm chặt mắt, cam chịu bảo: “Nếu không bỏ qua, giám đốc bảo tôi làm sao mới đúng?”

“Em chưa từng nghĩ đến việc để tôi chịu trách nhiệm với em sao?”

Quế Chi trợn mắt, tức khắc lắc đầu.

Người như Cừ Phù Quang, cô lấy tư cách gì với đến đây? Đừng nói là muốn hắn chịu trách nhiệm, cô sợ chỉ cần lảng vảng bên cạnh hắn lâu, hắn sẽ nhớ đến chuyện đó rồi nghĩ rằng cô có toan tính, lại âm thầm ghét bỏ cô.

Như vậy, cô càng chịu không nổi.

“Không… không cần anh phải chịu trách nhiệm. Chúng ta đều là người lớn cả rồi.”

“Vậy sao? Là người lớn nên có thể tùy tiện tìm tình một đêm à?” Cừ Phù Quang nhìn Quế Chi bằng ánh mắt âm u, hắn sờ vành tai của cô, bảo: “Tôi không giống như thế.”

“Tôi xem trọng lần lên giường đầu tiên của mình, nếu em không muốn tôi chịu trách nhiệm, vậy đổi ngược lại, em đồng thời lấy đi lần đầu của tôi…” Ngón tay miết lấy vành tai Quế Chi gia tăng lực: “Em phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Quế Chi sửng sốt, sau đó sợ hãi, dùng hết lực đẩy người Cừ Phù Quang ra, run giọng bảo.

“Xin lỗi, xin lỗi giám đốc, tôi… tôi không thể.”

Sau đó quay người chạy khỏi phòng.



“Hức, cậu nói xem, anh ta, anh ta thốt ra nhưng lời kia là có ý gì chứ?”

Quế Chi uống hết rượu trong ly, ợ lớn một tiếng: “Có phải, Cừ Phù Quang cố tình lừa mình không?” Cô buông điện thoại để xuống bàn, nằm gục lên quầy, lẩm bẩm: “Sao có loại chuyện tốt như thế xảy ra nhỉ?”

Bạn tốt Phương Thanh trong điện thoại đang gào thét, đòi Quế Chi nhả cái địa chỉ, cô nàng sợ Quế Chi uống say lại xảy ra chuyện, nhưng Quế Chi đã say đến váng cả đầu, điện thoại cũng ấn tắt, hoàn toàn chìm vào mơ màng.

Lúc Cừ Phù Quang tìm được cô, Quế Chi đã say khướt, nằm cuộn trên ghế ngủ ngon lành, hoàn toàn không hay rằng bản thân đang gặp nguy hiểm như thế nào.

Hắn nhanh chân bước đến, đẩy cánh tay mập mạp của một gã đàn ông ra khỏi người Quế Chi, sau đó nhanh chóng ôm cô vào lòng, dùng ánh mắt như muốn xiên ch.ết người nhìn gã đó, nhắc nhở.

“Đừng có động vào người của tôi!”

Tên đàn ông kia bị dọa sợ, lập tức chạy thục mạng.

Cừ Phù Quang liếc mắt nhìn cô nằm cuộn người trong ngực mình, tức giận như quả bóng xì hơi, tức khắp xẹp xuống.

“Không trốn tôi nữa sao? Sáng nay em còn chạy giỏi như thế mà?”

Quế Chi bị bóp má, khó chịu cất tiếng rên ưm ưm, kiềm chế của Cừ Phù Quang lập tức bị lung lay, hắn ôm cô rời khỏi quán bar, vừa đi vừa trầm giọng bảo.

“Muốn bỏ tôi sao?"

“Quế Chi, tôi nói cho em biết, em đã cướp tri.nh của ông đây mà còn dám không chịu trách nhiệm, vậy thì tối nay em đừng mong xuống khỏi giường!"