Chương 10: Trừng Phạt (H)

"Bước nhanh lên" Lục Cư Nghiên nắm lấy tóc của cô mà kéo, Bạch Tiểu Thanh đau đớn chỉ biết lấy tay để giữ lại. Sắc mặt dữ tợn nổi giận đỏ lên, gân xanh trên cổ như muốn nhảy ra. Bây giờ,từ miệng cô nói gì hắn cũng không tin.

Cởi thắt lưng bên hông ra, hung hăng đánh lên người cô!

"A!"

Bạch Tiểu Thanh vội vàng lấy tay ôm lấy đầu, người cô co rúm lại trên giường. Thắt lưng kia không vì vậy mà dừng lại, mà vẫn hung hăng quất vào người cô.

"Cho em bỏ trốn sao, mẹ nó ai cho em bỏ trốn! Tôi sớm chiều trông ngóng em vậy mà em lại dám bỏ trốn. Em có còn đem lão tử để vào mắt không"

" Đau...đau quá, đừng đánh em,an đau quá!

Mỗi một roi hạ xuống, trên cánh tay trần trụi đã bị đánh đến nỗi máu liên tục chảy ra. Có thể tưởng tượng, khí lực của hắn lớn bao nhiêu. Thắt lưng trên tay hắn vẫn lạnh lùng quất xuống. Ở trên người cô, toàn là những vết thương xanh tím.

"Còn dám bỏ trốn em có tin tôi quất chết em không!!! Đừng nghĩ rằng tôi không biết, em bỏ trốn là muốn sống cùng thằng khác à! Em cho dù chết cũng phải chết dưới thân của lão tử,con mẹ nó muốn trốn, không có cửa"

Bạch Tiểu Thanh ôm đầu khóc, từng vết máu trên người cứ thế rơi ra, máu dính vào thắt lưng đen, một lần nữa rơi vào người cô.

Cô không chịu nổi chạy ra cửa phòng,mà đập liên tục vào vừa đập vừa kêu cứu. Âm thanh run rẩy khóc lóc lớn tiếng kêu:

"Lâm tẩu,cứu em, cứu em với"

________________________________

"Em muốn ai cứu em đây"

Nam nhân hung hăng túm lấy tóc cô dập lên giường. Tay kia cầm thắt lưng đánh vào ngực cô. Bạch Tiểu Thanh ôm lấy tay hắn mà lắc đầu.

"A! Cứu mạng..."

Lục Cư Nghiên trên mặt đầy tức giận mà lấy thắt lưng chỉ vào mặt cô nghiến răng nói:

" Tôi nói cho em biết ai cũng không cứu được em, bắt đầu từ giờ trở đi, trước khi em không mang thai thì đừng nghĩ bước ra khỏi căn phòng này"

Nước mắt cô dính đầy mặt, gương mặt trắng bệch, liên tục lắc lắc đầu khóc.

"Được, em có năng lực bỏ trốn, hôm nay phải thao em nửa sống nửa chết thì thôi"

"Không...không em sai rồi, em không dám bỏ trốn nữa đâu, anh buông tha cho em ah!

Nam nhân kia không quan tâm lấy côn ŧᏂịŧ của mình ra

"Liếʍ"

"Không...không làm ơn em xin lỗi"

"Còn cần tôi nói lần hai, bò qua đây nhanh lên."

Cô nhắm mắt lại, nước mắt từ khoé mắt chảy ra, côn ŧᏂịŧ trong miệng hoàn toàn cứng rắn,không ngậm được.

Bạch Tiểu Thanh cố gắng nuốt từng cái một,nước miếng làm ướt côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi bị đè lại không nhúc nhích được, từng sợi gân xanh trên côn ŧᏂịŧ không ngừng ma sát trong miệng cô. Lục Cư Nghiên ấn đầu cô xuống.

"Không đủ sâu"

Cô cố hết sức há to miệng,muốn đưa vào sâu trong cổ họng,nhưng không ngừng nôn ngược. Trên mặt Lục Cư Nghiên thả lỏng có thể thấy nam nhân kia đang vô cùng thả mãn.

Bạch Tiểu Thanh mυ"ŧ tới mυ"ŧ hơn nửa tiếng đồng hồ,nhưng hắn vẫn không chịu bắn.

Lục Cư Nghiên bắt lấy tay cô đè xuống giường, côn ŧᏂịŧ to lớn ra vào liên tục trong tiểu huyệt. Bên dưới tiểu huyệt nước trong tiểu huyệt liên tục chảy xuống, cảnh tượng vô cùng da^ʍ mỹ. Cô lấy tay mà đánh vào người anh.

"Em muốn bị giáo huấn,thiếu thao? Hả!"

Côn ŧᏂịŧ trong hoa huyệt liên tục ra vào khiến cô không chịu nổi mà ngất đi. Nam nhân kia cũng không vì vậy mà dừng lại. Đôi tay thô ráp đưa lên trên, bắt đầu xoa nắn cặp ngực trắng như sữa. Núʍ ѵú đỏ hồng bị ăn cắn đến sưng lên. Vì đau mà khiến Bạch Tiểu Thanh vốn đã ngất phải tỉnh dậy,chỉ thấy nam nhân điên cuồng nhét côn ŧᏂịŧ của mình vào lỗ huyệt. Cô rêи ɾỉ vài tiếng: "ah...ah.a". Nghe thấy tiếng cô hắn càng thô lỗ mà đem côn ŧᏂịŧ nhét vào, anh muốn làn cô đau,làm cô nhớ cảm giác này để không dám bỏ trốn nữa.

"Bảo bối ngoan, từ bây giờ không được rời khỏi đây, mỗi ngày sẽ ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi mà sống,còn phải vì tôi mà mang thai con"

Bạch Tiểu Thanh nghe vậy kịch liệt run lên, cả bộ ngực trắng nõn cũng bất giác run lên. Trải qua một đêm, cô không còn biết bây giờ là mấy giờ. Hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu tận tử ©υиɠ cô, sau đó liền hôn cô mà nói:

"Tại sao tôi yêu em như vậy mà sao em không chịu hiểu hả" giọng nói trầm ấm đau lòng mà nói.

Sau đó liền đi tắm, nữ nhân trên giường vì quá mệt mà đã đi vào giấc ngủ từ bao giờ.