Chương 3: (H) nhẹ

Lúc Bạch Tiểu Thanh tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Cô nằm trên giường suy nghĩ liệu chừng nào mới thoát ra khỏi cái địa ngục trần gian này. Cô nhớ trước kia hắn đâu có như vậy. Dù lớn hơn cô nhưng hắn lúc nào cũng yêu chiều,cưng nịnh cô như một cô công chúa. Lúc trước cô không thể nào ngờ rằng người mà cô gọi là Nghiên ca ca lại là một tên ác quỷ.

Cô nở nụ cười đau khổ, cố gắng chịu những cơn đau vết thương đem lại mà ngồi dậy. Bỗng nhiên, nước mắt bất chấp rơi xuống trên gương mặt cô. Căn phòng tối đen chỉ có cơ thể cô gái trắng nõn đang ngồi, đôi mắt vô hồn nhìn về nơi nào đó, nước mắt cô rơi hoà cùng không gian tăm tối khiến người ta cảm thấy thương xót vô cùng.

Cạch!!! Cánh cửa bên phòng mở ra những ánh sáng len lỏi chui vào xoá mất đi không gian u ám. Một người đàn ông quần áo chỉnh tề, gương mặt không chút ấm áp bước vào.

Có thể nói rằng Lục Cư Nhiên chính là một người đàn ông cực phẩm, cao 1m90, bờ vai rộng rãi cứng cáp khiến người khác có cảm giác an tâm khi dựa vào. Mặc dù có vài nếp nhăn trên khuôn mặt nhưng không thể nào làm giảm vẻ đẹp của hắn mà còn khiến người ta có cảm giác ma mị khi nhìn vào

Lục Cư Nghiên ôm Bạch Tiểu Thanh vào lòng nói:

"Hừm!!! Bảo bối sao lại khóc. Ngày hôm qua thật là không ngoan mà, tôi đã nói là không được giao tiếp với người con trai nào khác ngoài tôi cơ mà"

"Lúc trước em thích tôi lắm mà sao bây giờ lại như vậy hả" hắn vừa nói vừa hét mặc kệ vết thương trên người cô

Bộ làm người phụ nữ của Lục Cư Nghiên này khiến cô ghét như vậy sao, cô không biết là bao nhiêu phụ nữ ước ao được ở cạnh hắn. Còn cô có được mà lại chán ghét. Khiến hắn giận chết mất mà.

"Có phải em chê tôi già nên mới đi quyến rũ thằng nhóc đó không. Em có tin tôi thao nát em không hả!!"

"Không..không có em chỉ là muốn nhờ anh ta đưa đồ cho anh hai thôi" Tiểu Thanh nhỏ nhẹ trả lời

Cô nhớ gia đình, nhớ mẹ, nhớ ba,nhớ anh hai. Cô rất muốn cuộc sống như trước kia. Nhưng cô có trốn như thế nào hắn cũng tìm ra cô. Mãi mãi không có cách nào chạy thoát.

"Sao muốn đi gặp họ vậy cũng được liền lấy thân thể của em để trao đổi"

Lục Cư Nghiên liền nắm lấy bàn tay cô đặt ngay côn ŧᏂịŧ đang sưng to của hắn. Cảm nhận được sự lớn dần của nó, mặt cô liền đỏ ửng lên.

Lục Cư Nghiên nhìn cô, hắn yêu nhất vẻ mặt này của cô, dù muốn cô thế nào cũng không đủ.

"Hôm nay em phải phục vụ tôi cho tốt thì tôi liền cho em về nhà. Nào nhanh lên!!"

Giọng hắn trầm ấm đôi mắt mang đầy hương vị tìиɧ ɖu͙©. Bàn tay cô nhẹ nhàng kéo khoá quần hắn xuống,tiếp đến là cởi chiếc quần nhỉ bên trong. Đập vào mắt cô là côn ŧᏂịŧ to lớn. Mặc dù cô đã bị hắn thao không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thích ứng được kích cỡ hơn người này của hắn.

Côn ŧᏂịŧ tím đen sưng lên, đầy gân xanh bao lấy, qυყ đầυ còn tiết ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.

"Dùng miệng của em khiến nó sướиɠ đi" hắn nói giọng khàn khàn đầy sự ham muốn tìиɧ ɖu͙©.