Chương 1: Bình sứ trắng

Lúc Quý Thu Hàn từ trong cục đi ra, không ngờ cậu lại thấy Giang Trạm đứng chờ sẵn ở ngoài.

Bọn họ đã gần một tháng không gặp nhau rồi.

Cách cổng cục không xa, đối diện với dòng xe cộ tấp nập, Giang Trạm đang dựa vào cửa xe châm thuốc, vóc dáng anh cao ráo, dưới lớp áo gió lại lộ ra vài phần săn chắc, khiến mấy cô gái đi qua đều lén lút ngoái đầu lại nhìn.

Gió khẽ thổi, Giang Trạm vuốt lại mái tóc tán loạn, ngước mắt lên, liền nhìn thấy Quý Thu Hàn ở phía đối diện. Đôi lông mày đang cau lại cuối cùng cũng giãn ra một chút.

Xe của Quý Thu Hàn vẫn đang được sửa chữa, thế nên cậu phải đi bộ qua con phố này đến trạm tàu điện ngầm để trở về nhà. Nhìn thấy người kia, đôi giày da dưới chân lại đột ngột chuyển hướng, quay đi rồi lại quay về, dựa vào cái gì mà cậu lại muốn tránh mặt người kia chứ?

Cậu ngừng lại một chút, cởϊ áσ khoác đồng phục cảnh sát và khoác nó lên tay, rồi nhanh chân sải bước đi xuyên qua con đường cái.

“Này...! Định đi đâu?”

Mặc kệ giọng nói đột ngột vang lên của người phía sau, cậu vẫn tiếp tục sải bước:

“Về nhà.”

“Đi, anh đưa em về.”

Nhìn thấy người kia vội đi về phía trước, Giang Trạm vươn tay túm lấy cậu, áo khoác màu xanh da trời trên cánh tay lập tức nhăn lại.

Quý Thu Hàn nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Cách xa tôi ra một chút, tôi không ngửi được mùi thuốc.”

Giang Trạm cũng không giận, nhanh miệng nói:

“Được, được, anh không hút.”

Nói xong liền ôm lấy eo Quý Thu Hàn, đẩy cậu lên chiếc xe Bentley màu đen đỗ bên đường.

Lạ thật, bình thường Giang Trạm rất hiếm khi tự mình lái xe.

“Muốn ăn cái gì?”

Nhiệt độ bên ngoài khá lạnh, nhưng nhiệt độ trong xe lại vừa phải, Quý Thu Hàn vẫn rất khó chịu vì mình lại dễ dàng lên xe người kia như thế, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Cái gì cũng đều không muốn ăn.”

Giang Trạm nhíu mày, “Chậc!” một tiếng, trong lúc chờ đèn giao thông, anh quay đầu nhìn người yêu nhỏ đã lâu rồi không gặp.

Làn da của Quý Thu Hàn rất trắng, còn rất lạnh nữa. Lạnh đến mức độ nào á? Có lẽ giống như một cái bình sứ trắng muốt và tinh xảo được trưng bày trong tủ kính quanh năm, thậm chí xung quanh cậu còn tỏa ra khí tức lạnh lẽo lạ thường.

Mà hiện tại, cái cằm nhỏ cũng gầy đi không ít, quầng mắt thì thâm đen, cả người xanh xao, ngợt nhạt, sắc mặt cũng rất tệ.

Giang Trạm liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, anh cố gắng đè nén cái cảm giác đau xót trong lòng.

“Tại sao sắc mặt lại tệ như vậy, lời anh nói trước đây với em đều là gió thoảng bên tai thôi à? Em nói em tự chăm sóc bản thân, thế mà lại chăm sóc thành cái bộ dạng này?”

Đối với lời chất vấn của Giang Trạm, Quý Thu Hàn chẳng hề sợ hãi, cậu lạnh lùng mở miệng:

“Tôi chăm sóc bản thân như thế nào là chuyện của tôi, không cần Giang tổng lo lắng.”

Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, khó chịu vô cùng. Một lúc sau, Giang Trạm hít sâu một hơi, mới đè nén được cơn tức giận xuống.

“Ngoan, hôm nay chúng ta không nói việc này nữa, đi ăn cháo cá nhé, em thích ăn cháo cá nhất mà.”

“Tôi không muốn ăn.”

Phản bác lời Giang Trạm nói xong, Quý Thu Hàn lại lạnh giọng bổ xung thêm:

“Tôi phải trở về nhà, nếu không anh thả tôi xuống đây đi, tôi tự đi về.”

Giang Trạm sầm mặt, im lặng. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi không giấu được trên mặt của Quý Thu Hàn, cuối cùng anh đành đi theo hướng mà cậu chỉ.

Chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi tiến vào tiểu khu.

Vừa xuống xe, ý tứ mời người trong xe lên nhà một chút cũng không có, Quý Thu Hàn xoay người đi thẳng. Nhưng, Giang Trạm đã tìm được chỗ đỗ xe, rồi không nhanh không chậm đi theo sau cậu rồi.

Căn chung cư ba phòng ngủ và một phòng khách. Rộng khoảng một trăm sáu mươi mét vuông, được trang trí khá đơn điệu, giống hệt phong cách thường ngày của Quý Thu Hàn.

Mới vừa đóng cửa lại, bên ngoài đã nghe một tiếng “Choang!” lớn, theo sau là tiếng của một đôi nam nữ đang thăm hỏi tổ tiên lẫn nhau, còn có tiếng giày cao gót ầm ầm vọng qua sàn nhà lát.

Cách âm của khu nhà này vẫn luôn kém như vậy sao? Đôi lông mày của Giang Trạm nhíu lại từ lúc xuống xe đến bây giờ lại nhăn càng sâu hơn.

“Đã sớm nói với em nên dọn đến Vân Gian đi. Vừa gần chỗ làm lại còn yên tĩnh nữa. Ở nơi này quá ồn ào, giấc ngủ của em đã không sâu rồi, ồn như vậy sao có thể ngủ ngon được?”

Quý Thu Hàn không thèm để ý lời anh nói, cậu đem áo khoác trong tay treo trên giá rồi cúi người đổi dép lê đi trong nhà.

“Anh không thích thì đi luôn đi, tôi ở chỗ này ngủ ngon lắm.”

Ngủ ngon mà vành mắt thâm quầng như thế sao?

Giang Trạm không muốn hai người cãi nhau vì vấn đề này, anh cởi bớt 2 cúc áo sơ mi, vươn tay mở cửa tủ lạnh, Giang Trạm rất ít khi tự mình xuống bếp, nhưng so với cậu người yêu không biết chút gì về nấu nướng này, Giang thiếu gia chỉ có thể hạ mình mà làm thôi.

“Tùy em, em muốn ăn gì, hay làm c...”

Nhưng, ngay lập tức, đập vào mắt anh là một cái tủ lạnh rỗng tuếch, sạch bóng không dính tí bụt nào.

À, không hẳn, vẫn còn bốn lon bia và hai chai nước khoáng.

Quý Thu Hàn lôi từ trong ngăn tủ ra hai hộp cơm tự sôi, ném một hộp cho Giang Trạm:

“Chỉ có cái này thôi, thích thì ăn, không thì biến, tôi đi tắm rửa đây, vẫn còn mấy cái báo cáo chưa viết xong nữa.”

Giang Trạm cầm hộp thức ăn sẵn trong tay, sắc mặt ngày càng tệ.

“QUÝ THU HÀN!”

Giang Trạm lao vào phòng ngủ, nắm lấy cổ tay Quý Thu Hàn, gằn giọng nhả ra từng chữ:

“Em mỗi ngày đều ăn cái này à?”

Quý Thu Hàn đang thay dở quần áo, nửa người trên vẫn còn đang để trần, lập tức đỏ mặt gắt gỏng:

“Anh làm cái gì thế! Buông tay ra! Tôi ăn cái gì liên quan quái gì đến anh?”

Giang Trạm nhìn chằm chằm cậu, đột nhiên mỉm cười, nhưng trông anh giống như là đang nghiến răng bởi vì quá tức giận hơn.

“Không có chuyện gì liên quan tới anh? Em nói không có chuyện gì liên quan tới anh á? Gần đây anh đã quá nuông chiều em rồi à? Em quên luôn cả việc em đang theo họ gì, đúng không?”

Ngay khi cảm nhận được cơn giận dữ của Giang Trạm thật sự bùng phát, Quý Thu Hàn bất giác run lên, nhưng cậu vẫn cứng miệng nói:

“Tôi biết tôi họ Quý, không cần anh nhắc nhở!”

“Được, anh thấy em là đang thiếu đòn mà!”

Sau khi nói xong câu đó, Giang Trạm cũng không lảm nhảm thêm câu nào nữa, anh trực tiếp kéo cổ tay Quý Thu Hàn, rồi ném cậu lên giường.

Mặc dù lúc Quý Thu Hàn tràn trề sức lực cũng không phải là đối thủ của Giang Trạm, nhưng ít nhất cậu vẫn còn có thể đỡ hai chiêu của anh. Thế nhưng, với trạng thái cơ thể như lúc này đây, cậu trông chẳng khác gì một con búp bê Tây Dương, không hề có sức đánh trả.

Trong suốt khoảng thời gian qua, để có thể theo kịp vụ án bắt cóc trẻ em của tổ trọng án, Quý Thu Hàn đã hoàn toàn kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần. Hơn nữa, ngày hôm qua, khoảng thời gian bắt giữ tên tội phạm kia, cậu còn bị thương ở tay. Đột nhiên bị Giang Trạm kéo mạnh, cậu nhịn không được kêu lên một tiếng: “Á...”

Giây tiếp theo, người phía sau lại thở hắt ra một hơi.

Quý Thu Hàn không phát hiện ra điều đó, trong mắt cậu bây giờ chỉ tràn ngập sự tức giận, cậu muốn hỏi Giang Trạm dựa vào cái gì mà làm thế với cậu, mối quan hệ của hai người họ rốt cuộc là cái quái gì vậy. Cơn đau từ vết thương trên cánh tay đột ngột xông thẳng vào đại não, nếu lần này thật sự làm thế, cậu sẽ không chịu nổi mất, Quý Thu Hàn chỉ còn cảm giác yếu ớt và bất lực.

Thế nhưng, cơn đau như cậu tưởng tượng lại không xuất hiện.

Giang Trạm buông lỏng tay, một bên giường lún xuống, Quý Thu Hàn bị người kia ôm vào trong một vòng tay rộng rãi và ấm áp.

Đèn trên đầu giường vụt tắt, trong bóng tối, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của Giang Trạm lặng lẽ xoa nắn cánh tay đang co rút vì đau đớn của Quý Thu Hàn.

“Đừng nghịch nữa, em xem chính bản thân em thành cái dạng gì rồi? Bảo bối à, em ngủ ngoan chút đi, được không?”

Giọng điệu tràn ngập sự bất lực và nuông chiều của Giang Trạm bất ngờ vang lên. Đột ngột bị nói như vậy, Quý Thu Hàn ngẩn người, cả cơ thể cậu cứng đờ, phải mất một lúc sau mới có thể thả lỏng trở lại. Cuối cùng, vẫn mất đi phòng bị mà rơi vào cái lưới dịu dàng này.

Cậu thấp giọng nói: “Được.”

Một giấc này Quý Thu Hàn ngủ rất say, hoặc là nói cũng đã lâu rồi cậu chưa có được giấc ngủ nào yên tĩnh như vậy.

Đúng 6 giờ 30 phút sáng, cậu bừng tỉnh đúng theo đồng hồ sinh học nghiêm khắc của bản thân. Nhưng mà, bên cạnh cậu trống trơn, Giang Trạm đã không còn ở đó nữa.

Quý Thu Hàn bực bội đi vào nhà tắm, hất hai vốc nước lớn lên mặt, dù đã ngủ ngon một đêm, nhưng người trong gương vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.

Lần này, vụ án bắt cóc trẻ em lừa bán xuyên tỉnh là một vụ án nghiêm trọng, phía cấp trên đã hạ lệnh, yêu cầu nhất định phải phá xong án trong vòng hai mươi ngày và công bố với giới truyền thông sớm nhất có thể.

Qúy Thu Hàn được bầu làm đội trưởng đội trọng án, suốt một tháng qua cậu gần như không về nhà, luân chuyển qua các tỉnh liên tục và truy bắt tội phạm ngày đêm là cực hình đối với cả thể xác lẫn tinh thần.

Một mặt, loại cực hình này đến từ yêu cầu nghiêm khắc đối với nhiệm vụ của Quý Thu Hàn, một mặt khác...

Giọt nước lạnh men theo mái tóc đen dày từ trên trán rơi xuống bồn rửa mặt, cậu chậm rãi nâng tay xoa mặt, là một người cảnh sát dày dạn kinh nghiệm, phải luôn luôn điềm tĩnh và làm chủ được bản thân, nhưng...

Mối quan hệ của cậu và Giang Trạm, rốt cuộc là cái quái gì?

Hoặc là nói, cậu rốt cuộc là gì trong lòng Giang Trạm? Một người tình, rảnh thì gặp gỡ, không rảnh thì mất hút không thấy tăm hơi? Ngay cả chính bản thân cậu cũng vô cùng kỳ lạ, lần đầu tiên trong suốt bao năm qua, sự chờ đợi... tại sao lại khiến cậu khó khăn và khổ sở như thế này.

Cảm giác khiến cậu cảm thấy vô cùng bực bội, Quý Thu Hàn lau mặt, chuẩn bị thay đồ xuống tầng chạy bộ buổi sáng.

Đột nhiên, trong phòng khách, tiếng chìa khóa vặn cửa vang lên, Quý Thu Hàn vẫn bình tĩnh đi xuống cầu thang.

Quả nhiên, cửa mở ra, là Giang Trạm cùng với một túi đồ ăn xách trên tay chậm rãi đi vào.

Ngược lại là Giang Trạm khi nhìn thấy Quý Thu Hàn còn có chút kinh ngạc.

“Sao em lại dậy sớm như vậy? Hôm nay đừng chạy nữa, em ăn sáng trước đi, sau đó lên tầng ngủ tiếp nhé!”

“Anh lấy chía khóa ở đâu ra?”

“Trong túi áo của em.”

Cầm túi đồ ăn đặt trên bàn, Giang Trạm cởϊ áσ khoác ngoài, treo trên giá rồi bước vào phòng bếp, khi anh đi ngang qua Quý Thu Hàn, cậu còn cảm nhận được cái lạnh buổi sáng ngấm qua lớp áo sơ mi mỏng của anh.

Quý Thu Hàn liếc liếc mắt một cái.

“Rõ ràng đã nói tôi không muốn ăn rồi, thế mà vẫn còn đi mua…”

“Được rồi, đừng nghịch nữa,”

Giang Trạm nửa vui đùa nửa uy hϊếp nói một câu, từ phòng bếp lấy ra hai bộ bát đũa, Quý Thu Hàn nhún nhún vai, mở tủ lạnh ra, vặn một lọ nước khoáng chuẩn bị uống.

“Không biết lạnh sao? Em còn muốn giữ cái dạ dày của mình nữa hay không?!”

Giang Trạm giật lấy trai nước khoáng trong tay cậu, nhiệt độ lạnh lẽo đột ngột của chai nước truyền đến khiến anh không nhịn được lửa giận mà nâng cao tông giọng:

“Qua đây ăn sáng trước, anh đi rót cho em cốc nước nóng.”

Quý Thu Hàn vẫn đứng im, Giang Trạm liền híp híp mắt.

“Mau lại đây ăn cơm, hay là muốn anh giải quyết tổng số nợ cũ với em ngay bây giờ, hả?”

Bị người khác uy hϊếp thật sự rất mất mặt mũi, đặc biệt là loại uy hϊếp này còn khiến Quý Thu Hàn cảm thấy mình không nên chống cự mới chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Quý Thu Hàn mất tự nhiên mà tránh đi ánh mắt như thiêu như đốt của người nào đó, bước đến bàn ăn:

“Mau ăn nhanh đi, ăn xong tôi còn phải đi làm, sắp bị muộn rồi.”

Giang Trạm múc cháo cá lát ra bát, giọng điệu bình tĩnh:

“Từ từ ăn, anh đã xin nghỉ cho em rồi.”

Qủa nhiên, Quý Thu Hàn vừa nghe xong liền nổi giận:

“Xin nghỉ? Anh dựa vào cái gì mà xin nghỉ cho tôi?! Tôi hôm nay còn có việc quan trọng phải báo cáo!”

“Không thể báo cáo nếu không có em à? Chẳng nhẽ trong đội chỉ có một mình em chắc? Anh không tin Cục Cảnh Sát không có em một ngày thì sẽ bị đập nát đâu.”

“Giang Trạm! Anh dựa vào cái gì mà quyết định thay tôi!”

Chiếc thìa sứ “Choang” một tiếng vỡ vụn trên bàn cơm, Giang Trạm nâng mắt nhìn cậu.

“Em cứ ăn hết bữa sáng này trước đã, có được không?”

Một bữa ăn cả hai người đều im lặng, bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt, nhưng nhờ bát cháo cá thơm nức, Quý Thu Hàn chỉ còn cảm thấy cái bụng bị hành hạ suốt một tháng qua của mình cuối cùng cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều rồi. Giữa lúc đó, điện thoại của Giang Trạm vang lên hai lần. Cuộc gọi nào anh cũng cau mày nói: “Ừm, được!”, vài câu sau liền cúp máy.

Sau bữa ăn, Quý Thu Hàn thay quần áo xong, định rời đi ngay, Giang Trạm ở phía sau ngay lập tức túm chặt lấy cậu:

“Muốn đi đâu?”

“Đi đến cục.”

Quý Thu Hàn vươn tay với lấy chiếc áo khoác cảnh phục treo trên giá, nhưng có người nhanh hơn cậu một bước, siết chặt lấy chiếc áo đó.

“Đừng mặc nữa, không phải em muốn chọc tức anh sao? Vậy thì giải quyết hết nợ nần trước đi!”