Chương 1: Hương hoa nhài

Thời Việt 30 tuổi, mặt không có một tí nào collagen, dáng người béo phì, mỗi ngày đi làm về chỉ có ở trong phòng bếp nấu cơm, chồng cô khi ôm cô cũng chỉ có thể ngửi được mùi dầu mỡ nhàn nhạt.

“Sao ở nhà mà lại dùng miếng dán ức chế vậy em?” Thẩm Đạc không vui xé miếng dán sau cổ vợ mình xuống, dùng sức cọ chóp mũi vào vài cái, nhận ra hương hoa nhài quen thuộc giúp xua tan mọi mỏi mệt của anh.

“Vội về nấu cơm nên quên xé xuống.”

Thẩm Đạc mυ"ŧ hôn tuyến thể mềm mại, giọng điệu dịu dàng: “Em có thể đợi anh về nấu cơm cùng mà.”

Hôm nay là thứ sáu, thân thể người đàn ông kia đã rục rịch muốn làm chuyện kia, trong đầu tràn đầy hình ảnh vợ trên giường cùng mình tận hưởng kɧoáı ©ảʍ.

Bởi vì mọi hành động của chồng đều đang ra hiệu cho cô rằng anh đang muốn làm, tuyến thể Thời Việt cũng dần nóng ran, cô đẩy người chồng đang mở cúc áo của mình ra, nhắc anh: “Ăn cơm trước đi anh, không thì cơm sẽ nguội mất.”

Người đàn ông hàng ngày biểu hiện sắc mặt sát phạt quyết đoán với người khác lại đang làm nũng với cô: “Tiểu Việt, anh tưởng là ăn em trước chứ.”

“Không được, em nấu cánh gà kho mật, nguội rồi sẽ dở mất.”

Thật ra cô cũng có chút ướt, qυầи ɭóŧ đã dính dấp đến nơi.

Nếu trẻ lại năm tuổi, cô sẽ không ngại mà ở cùng người đàn ông kia làʍ t̠ìиɦ trên bàn cơm, tốt nhất là để đồ ăn dính vào hai người, tham lam hơn chút là để tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia đi vào trong bụng, không dư ra một giọt nào.

Nhưng hiện tại cô đối với việc làʍ t̠ìиɦ lại không có chút hứng thú.

Cô muốn tắt đèn, muốn tắm rửa trước, dùng cao massage lau lên lớp da trên người, lại đυ.ng vào nhũ hoa ở trên ngực.

Cô sợ Thẩm Đạc nhìn hình dáng đã thay đổi rất nhiều so với ngày xưa của mình, sợ anh ghét bỏ mình vì da thịt xấu xí.

Cho nên khi đối phương muốn hôn lên thân thể của cô, Thời Việt tự nhiên sẽ trở nên cứng đờ.

Chồng cô khi ăn cơm không bao giờ nói gì, tâm trạng Thời Việt lại càng thêm thấp thỏm, thiếu suýt chút nữa làm rớt cả thìa.

Sau khi ăn xong, như thường lệ, Thẩm Đạc dọn bàn ăn. Nhưng sau đó chỉ cần rửa mấy cái chén ăn xong là được rồi, vợ anh lại đem tất cả những đồ vật trong nhà đi lau chùi thật sạch, sạch đến nỗi Thẩm Đạc thấy Thời Việt cũng không còn là chính cô nữa.

Gần đây, hình như vợ đối với việc làʍ t̠ìиɦ đã trở nên miễn cưỡng.

Mặt người đàn ông anh tuấn đầy sự bực tức, anh đi đến mở cửa phòng vệ sinh. Thời Việt theo thói quen khóa trái cửa, nghe âm thanh then cửa chuyển động liền vội vàng tắt vòi nước, dùng khăn lông che cơ thể lại, giọng điệu thận trọng: “Em chưa tắm xong, anh muốn lấy cái gì sao?”

“Anh muốn đi tiểu.” Thẩm Đạc tức giận nói.

Bên trong trầm mặc một lát, mơ hồ truyền đến tiếng cười của người phụ nữ.

Thẩm Đạc không nhịn được mà nóng tai.

“Nhà chúng ta rất lớn, anh bắt buộc phải dùng căn này thì mới đi tiểu được hay sao?”

Chồng cô so với cô trẻ hơn tám tuổi, thời mới ở cùng nhau thường xuyên nói những lời thô tục vô lý, làm cho Thời Việt mặt đỏ tim đập, nhưng cô lại can tâm tình nguyện nhìn người kia làm nũng.

Cửa vừa mở ra, Thời Việt đã mặc xong bộ áo ngủ thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt bị hơi nước nóng làm cho đỏ lên, hơi nóng phả vào mặt Thẩm Đạc, làm cổ họng nóng ran lên.

“Vậy anh dùng trước đi, đợi lát nữa em lại gội đầu vậy.” Cô bọc tóc lại bằng khăn rồi ra ngoài, tay đột nhiên bị người kia túm lại, khăn bọc tóc từng mảnh từng mảnh đυ.ng tới áo sơ mi của người kia.

Màn cọ xát vừa rồi tạo ra âm thanh dính ướt.

Thẩm Đạc dùng ngón cái không ngừng xoa bóp phần sương xườn trên làn da non mịn mẫn cảm, thân thể Thời Việt không thể kiểm soát mà run rẩy.

“Chúng ta đã bao lâu không tắm cùng nhau nhỉ, vợ ơi?”

Khi chữ cuối cùng đã vào đến màng nhĩ, đại não cô bắt đầu run lẩy bẩy.

Thời Việt khó khăn nén lại, toát ra một tiếng “Được thôi”.

Cô khóc lóc kêu anh tắt đèn phòng tắm đi, Thẩm Đạc tham lam hôn lên thân thể mềm nhũn kia, dưới háng gắng gượng di chuyển cọ xát vào âʍ ɦộ.

Thời Việt vì lấy lòng anh mà đung đưa eo, ngón tay mảnh khảnh run rẩy tách bông hoa ở dưới ra. Cô nỉ non gọi tên Thẩm Đạc.

“Tiểu Việt, em nên gọi anh là gì nhỉ?”

Cho dù đang ở trong nước, Thẩm Đạc cũng có thể cảm nhận được sự trơn trượt của dâʍ ŧᏂủy̠ đang chảy ra bên ngoài lỗ nhỏ kia.

“Chồng ơi.” Cô nhỏ giọng kêu.

Một lần, lại thêm một lần nữa.

Nhưng Thẩm Đạc lại không thỏa mãn, đỡ vợ mình quỳ gối giữa bồn tắm, sợ làm đau đầu gối cô nên lót khăn lông ở dưới, dùng lực bóp chặt eo nhỏ, bao qυყ đầυ cực to thong thả đâm vào trong hoa huyệt.

Cô rêи ɾỉ càng thêm kịch liệt.

Côn ŧᏂịŧ đâm vào sâu đến tận bên trong, khó khăn lắm mới vào được cổ tử ©υиɠ.

Thời Việt hít vào một hơi, thích ứng với cơ thể đang tràn ra ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô nhẹ nhàng đẩy eo, anh rũ mắt, nương theo ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài nhìn chằm chằm vào hai cánh mông mượt mà, nhịn không được mà cúi xuống cắn một phát thật mạnh, năm ngón tay ở trên hậu môn không ngừng đánh.

“Ách a a a a……Chồng ơi……cắm vào bên trong em đi, bên trong cũng rất ngứa….”

Anh nằm trên người Thời Việt, ác liệt để một nửa trọng lượng lên người cô.

Dươиɠ ѵậŧ vào càng sâu, anh càng đẩy hông mạnh hơn làm mông cô đỏ bừng.

“Ưm, a, chồng ơi, em chịu không nổi.” Quá nhiều kɧoáı ©ảʍ làm cô khóc khiến mặt ửng hồng.

Thẩm Đạc nâng cằm cô, làm khuôn mặt cô nghiêng qua một chút, cẩn thận hôn lên nước mắt của cô, rồi hôn ở giữa khoang miệng cô, cảm nhận hơi thở mang mùi tin tức tố.

Hương hoa nhài bị hương vị đại dương bao lấy, cô là một đóa hoa nhỏ ở biển rộng lộng gió.

Cùng lúc đang đến cao trào, người kia cắn vào tuyến thể của cô.

Đầu côn ŧᏂịŧ phá vỡ vùng trương cứng phía dưới, thân thể của cô được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn linh hồn thì tiếp nhận sự gột rửa từ tin tức tố.

“Tiểu Việt, em rõ ràng đồng ý sẽ gọi anh là anh Thẩm Đạc mà.”

Sau khi lại thay nước ấm với nhiệt độ thích hợp, Thẩm Đạc bật đèn, đưa người con gái đang ngủ say kia tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Nhìn chiếc eo trắng nõn mềm mại của vợ mình, tâm tình anh sung sướиɠ vô cùng.