Chương 1.1: Lời Trêu chọc

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Cô gái lặng lẽ ngồi trong góc, thu mình lại, ôm ngực, cúi đầu nhìn sách giáo khoa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng thanh tú, làn da trắng nõn nhưng rõ ràng là kiểu suy dinh dưỡng gầy gò, cổ tay đặt trên bàn, gầy đến mức nực cười, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu.

Tưởng Vãn Ngôn một tay chống cằm, tay kia xoay bút, chán nản đánh giá “người nhà quê” mới tới kia.

Gầy quá, cổ tay cô, dùng sức bóp mạnh một cái là sẽ gãy. Tưởng Vãn Ngôn từ trên xuống dưới đánh giá cô, tóc đồng loạt, tóc dài đến cổ, tóc mái dày che đi lông mày, cô co rúm lại, giống như một con chó hoang bị bỏ rơi, bị đánh đập và què quặt trên đường phố.

Tầm mắt anh dần dần di chuyển xuống, cô mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng rộng thùng thình không phù hợp với “thân phận” của trường, người đàn ông nhướng mày, trong mắt hiện lên bảy phần khinh thường, ba phần khó hiểu.

Nhân tiện, cô là nhà quê từ đâu đến, sao lại mặc bộ đồng phục học sinh xấu xí như vậy.

Nhưng cô không xấu, tuy là dân quê, nhưng ăn diện một chút vẫn sẽ đẹp.

“Tưởng ca~” Từ xa truyền đến tiếng âm muỗi kéo dài, một nam sinh nháy mắt chào hỏi, Tưởng Vãn Ngôn liếc nhìn anh ta, nam sinh khoa trương chỉ chỉ vào điện thoại, ra hiệu cho anh ta nhìn vào điện thoại.

Ngón tay thon dài kia tùy ý vuốt màn hình và mở WeChat ra.

Nhóm người đàn ông hoàn hảo:

Nhị Cẩu (Trần Song): “Tưởng ca, tối nay happy? Quán bar mới mở của Lưu Hầu Nhi, đi ủng hộ một chút?” (Nháy mắt)

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Không phải là Tưởng ca vừa mới có đối tượng sao? Phải ở bên bạn gái chứ, buổi tối hai người, hắc hắc...” (Cười hèn mọn)

Vũ Trụ Vô Địch Đại Soái Bức (Tưởng Vãn Ngôn): “Cút...” Sau đó lại gửi một cái meme đá vào mông.

Iron Man (Chu Giai): “Tưởng ca, vậy Diệp Đình có mùi vị như thế nào? Thân hình của cô ấy rất hoàn hảo! Cặp mông kia, còn cả bộ ngực khủng kia nữa, chậc chậc chậc, anh hiểu mà, chúng ta cũng đều hiểu.” (Đầu chó)

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Người ở nông thôn mới tới kia dáng người cũng rất đẹp, cậu xem bộ đồng phục rộng thùng thình kia đều có thể phô ra được dáng người (đầu chó).”

Nhị Cẩu (Trần Song): “Được đó nha, Lưu Hầu Nhi (cười hèn mọn).”

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Nhân tiện, mẹ nó, ai mà lại đi đặt tên cho con mình là Tiêu Chiêu Đệ chứ? Thời đại này rồi mà còn có người phong kiến như vậy à?” (Cạn lời)

Nhị Cẩu (Trần Song): “Phụt, ha ha, đừng như vậy chứ, người ta đổi tên rồi ha ha ha...” (cười to)

Nhà quê? Tưởng Vãn Ngôn nhướng mi, sau đó lại nhìn về phía nữ sinh kia, lần này tầm mắt nhìn về phía bộ ngực của cô, đồng phục học sinh rộng thùng thình kia như ẩn như hiện che đi bộ ngực đang nhô lên.

Group người đàn ông hoàn hảo:

Iron Man (Chu Giai): “Sao cậu ấy lại không mặc đồng phục của trường chúng ta?”

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Theo như tôi được biết, nhà cậu ấy rất nghèo! Tiền để mua đồng phục học sinh cũng không trả nổi!”

Tưởng Vãn Ngôn nhíu mày, ngón tay thon dài tùy ý gõ vài chữ.

Vũ Trụ Vô Địch Đại Soái Bức: “Nghèo còn vào đây học được à?”

Lưu Hầu Nhi (Lưu Kiệt): “Nghe nói là học rất giỏi, có thể là được đặc cách tuyển vào, miễn học phí, cái này phải học giỏi tới cỡ nào mới có thể được tuyển vào trường của Tưởng ca nhà chúng ta nha?”

Nhị Cẩu (Trần Song): “Tưởng ca, hay là anh về nhà hỏi ba chúng ta một chút đi, sao trường học của chúng ta cũng bắt đầu đi theo con đường phân thành tích rồi? (Đầu chó)”

Vũ Trụ Vô Địch Đại Soái bức: “Cút đi.”

......

Cô giáo liếc nhìn bốn người đang chơi điện thoại một cách trắng trợn, còn có rất nhiều nam nữ sinh đang trang điểm, trò chuyện, ăn đồ ăn nhẹ hoặc làm việc khác, cô giáo cau mày nhưng cũng không nói gì.

Trường học này đều là quan nhị đại và phú nhị hai*, người bình thường đều không có khả năng trêu vào.

*Con nhà quan chức thế hệ thứ hai, người giàu thế hệ thứ hai.

Cô giáo bất lực liếc nhìn Tưởng Vãn Ngôn, ngôi trường này do Tưởng gia điều hành, là một trong những trường quý tộc hàng đầu ở Thượng Hải.

Nghe nói, gia đình cậu ta không chỉ là đại gia trong giới kinh doanh, mà còn là nhân vật có máu mặt ở trong giới xã hội đen, nghe nói số người chết ở Tưởng gia đều không đếm được bằng ngón tay, cô giáo nhịn xuống, quay đầu viết chữ lên bảng đen mà không nói một lời.