Chương 1: Thăm bệnh

Hà Thương là giáo viên dạy toán lớp 11, do bị cảm nên anh phải ở nhà nghỉ ngơi, chủ nhiệm Ngô sắp xếp vài học sinh đến thăm anh, Dư Nhu là học sinh bình thường không nằm trong ban cán sự lớp, cô thành thật đi theo lớp trưởng, ngoan ngoãn mua một bó hoa cẩm chướng đến tặng thầy Hà.

May là lớp trưởng Triệu Thuần biết ăn nói, cậu chủ động xua tan bầu không khí ngượng ngùng, nếu không với vẻ mặt lạnh lùng của thầy Hà, e rằng ở đây không khác gì trong tiết học.

Đến cả Triệu Thuần cũng không trụ nổi 15 phút. Cuối cùng xém chút Dư Nhu đã quên đưa bó hoa ra, cô cầm hoa đưa cho Hà Thương, nhỏ nhẹ nói: “Thầy Hà, em chúc thầy mau khỏi bệnh.”

Hà Thương không phải người lạnh nhạt, anh cũng không muốn tiếp xúc gần quá với học sinh. Cuối cùng anh cười một cái: “Cảm ơn các em đã đến thăm thầy, các em về sớm đi.”

Anh vẫn chưa hết cảm, sáng đến bệnh viện khám, về nhà nằm truyền dịch, vốn dĩ Hà Thương không còn nhiều sức nên chỉ tiễn học sinh ra đến cửa rồi quay về phòng ngủ.

Đến tối nghe thấy tiếng gõ cửa, anh sửng sốt vài giây, vừa mở ra trước mặt chính là cô gái nhỏ lúc sáng đưa hoa cho anh: “Có chuyện gì sao?”

Dư Nhu xấu hổ hơi do dự: “Thầy Hà, hình như em đánh rơi chìa khóa ở nhà thầy.”

Anh mở cửa: “Vào đi.”

Hà Thương đứng sang một bên nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn cởi giày, chạy đến sofa tìm đồ, nhưng đi tới đi lui cũng vô ích: “Làm sao đây, thầy Hà, chìa khóa của em mất rồi.”

Thấy Dư Nhu cuống lên, anh thắc mắc: “Đi làm một cái khác là được, trong chợ trước tiểu khu có chỗ làm chìa 15 tệ. Em không mang theo tiền thì tôi trả cho em, cũng coi như cảm ơn việc sáng nay.”

Suy nghĩ của Hà Thương rất đơn giản. Muốn làm lại chìa khóa chỉ cần tìm quản lý chung cư hoặc người nhà, bọn họ nhất định có.

Nghe nói xong, lúc lâu sau cô mới đáp lại: “Ba mẹ em không ở nhà, quản lý chung cư giờ này chắc đã tan làm, với lại qua rất nhiều thủ tục, còn phải có chứng minh thư của ba mẹ.”

Sau đó, Hà Thương tiếp tục hỏi cô vài câu thì biết được Dư Nhu đang sống một mình, ba mẹ đều đến tỉnh khác làm việc, không có người thân bên cạnh.

Cô nhìn anh, giọng lắp bắp: “Thầy Hà, em ở lại nhà thầy một đêm được không, em ngủ trên sofa cũng được. Em có mang điện thoại có thể trả tiền phòng cho thầy.”