Ham Muốn Vô Tận

4.9/10 trên tổng số 60 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Thể loại: Hiện đại, sủng, vườn trường, hắc đạo, np, h nặng (H, h máu me tùm lum, chống chỉ định với cac nàng không thích np, cao h các thứ) Editor: Flowerpecker Không ngờ ở trường học mà cũng được chứ …
Xem Thêm

Chương 1: Buổi chiều da^ʍ mỹ (thượng, h ít, tự an ủi)
Qua buổi trưa, ánh mặt trời theo lá cây chiếu xuống, rơi tại trên người ta.

Dựa vào thân cây, ngồi trên mặt cỏ, tay cầm tiểu thuyết, ta ngân nga thở dài một hơi.

“ Thật là thoải mái a, không có ai quấy rầy, im lặng đọc sách.”

Nhắm mắt lại, ánh mặt trời ấm áp hạ xuống khiến ta buồn ngủ…

“ a, a không cần… Nhẹ chút, a!!!”

Bên tai tiếng rêи ɾỉ càng lúc càng lướn, còn có ba ba thanh âm, “ Phiền chết, xem sách cũng không cho người ta yên”. Ta căm giận mở mắt ra, quay đầu, muốn nhìn một chút là ai quấy nhiễu ta giấc mộng đẹp.

Quay người, ta ngây dại.

Vị trí của ta được bao vây bởi một lùm cây. Có thể dễ dàng nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, mà bản thân ta tương đối nhỏ bé, không dễ dàng bị chú ý.

Phía ngoài lùm cây.

Một người nữ sinh mặc giáo phục váy bị vén lên cao. Đang tựa vào trên cây, cổ áo mở lớn, lộ ra mảng da thịt lớn trắng ngần, cặρ √υ" cao ngất theo lực va chạm mạnh của người nam nhảy lên.

Phía trên da thịt lộ ra che kín dấu hôn màu đỏ, nụ hoa đỏ tươi như ảnh đào vừa lớn vừa sưng, khuôn mặc kiều mị ửng hồng, ánh mắt mộng mị. đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, một chân bị nam nhân nâng lên đặt ở bên hông. Qυầи ɭóŧ chữ T màu đen Lace khiêu gợi bám trên đùi, vài sợi chỉ bạc theo cặp đùi trắng nõn rỡi xuống.

“ a, a, ta …. Ta… không được …, tha ta, a” tiếng rêи ɾỉ đứt quãng theo mỗi cú thúc của người đàn ông.

“nói, ta thao ngươi tiện nhân bị làm thích đến chết a. a!” nam nhân vừa đẩy mạnh vừa nói

Ta trợn mắt há mồm xem trước mắt hết thảy.

Vị trí của ta vừa vặn đối diện với phương hướng côn th*t nam nhân ra vào, nguyên nhân góc đổ, nên không nhìn thấy diện mạo của hắn, tuy rằng không thấy rõ cánh hoa của nữ sinh, nhưng lại có thể rành mạch nhìn đến côn th*t tím đen của hắn.

Mạch máu trên côn th*t nhảy lên, bỗng chốc bị cánh hoa của nữ sinh nuốt hết, bỗng chốc dường như rời khỏi toàn bộ, côn th*t lớn nhưn cánh tay trẻ nhỏ không thể hòa toàn nhét vào trong cánh hoa, tinh hoàn lớn như bóng tennis kịch liệt chớp lên, một chút, một chút đập vào hạ thể nữ sinh, ba ba rung động.

Áo trong của nam nhân nửa mở ra, xương quai xanh khiêu gợi lộ ra bên ngoài, mặc ngay ngắn chỉnh tề, nếu kkhoas quần không bị mở ra, căn bản không nhìn ta hắn đang làʍ t̠ìиɦ, dã hợp.

côn th*t có kỹ xảo, nông nông sâu sâu ra vào, bọt khí màu trắng vẩy ra khắp nơi trong không khí tràn ngập hơi thở da^ʍ mỹ.

Cảm giác nóng nóng từ dưới thân truyền đến. tuy rằng tận lực không chịu ảnh hưởng, nhưng là bị dạy dỗ đến thân thể mười phần mẫn cảm, đối mặt với hình ảnh mê loạn như vậy không có cách nào làm như không thấy.

Không tự chủ được nghĩ cảm giác côn th*t vĩ đại như vậy cắm vào thân thể, giống như thật muốn a.

Không tự chủ được cọ sát hai chân, kɧoáı ©ảʍ tê dại từ hạ thể truyền đến, không đủ. Vẫn là không đủ. Vô cùng muốn có thịt heo bổng cắm vào hung hăng. Hung hăng làm ta ta tiểu huyệt.

Phút chốc, hạ thể trở nên ướt sũng. côn th*t vĩ đại của nam nhân ở trước mặt ta ra ra vào vào. Mang theo d*m thủy trong cơ thể nữ sinh, sáng lấp lánh.

Miệng đột nhiên cảm thấy thật khát, nghĩ muốn đem thịt heo bổng ngậm ở trong miệng, để cho xạ hương nam tính tràn ngập khoang mũi ta, chinh phục ta. Thật là khó chịu a.

đầu v* cũng cứng rắn lên. Nam nhân hung hăng cầm lấy vυ" lớn của nữ nhân. Lực mạnh xoa bóp, ta, lặng lẽ nâng lên tay nắm chính mình nụ hoa, bắt trước tần suất nam nhân ra vào vuốt ve nhụy hoa của bản thân.

Ta dùng sức ấn niết âm đế mềm yếu trong tay, kɧoáı ©ảʍ ê ẩm từ hạ thể truyền đến khắp toàn thân, bên tai truyền đến tiếng dập ba ba của nam nhân, xe lẫn tiếng rêи ɾỉ vô thức của nữ sinh khiến ta cảm thấy càng thêm xao động, bất an, d*m thủy chậm rãi chảy ra từ hạ thể.

“tiện nhân, ngươi chính là thích bị làm”

“ a, cầu ngươi… dùng sức, làm… gϊếŧ ta đi”

“ nói, ngươi có phải không là dâʍ đãиɠ, có phải đồ đê tiện?”

Thanh âm từ tính của nam nhân như thuốc trợ tình làm hạ thân ta d*m thủy tràn ra, không tự chủ được muốn ngâm khẽ ra tiếng,

nhưng bên cạnh có người, không thể không nhẫn nại.

Chỉ ấn niết ngón tay cơ bản không có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ tăng vọt của ta, nụ hoa cứng rắn, ngứa, khát vọng có người liều mạng vuốt ve nó.

Chưa từng tự an ủi qua, ta không biết phải làm như thế nào để thỏa mãn bản thân, cả người khô nóng không chịu nổi, hốc mắt đần dần ướŧ áŧ. Sợ bị nam nhân phát hiện, ta chỉ có thể làm ra mấy động tác nhẹ nhàng. Ta từ nhỏ đã được nâng niu trên tay, đã bao giờ trải qua bị tra tấn như vậy. một thân du͙© vọиɠ không thể phát tiết.

Mỗi một giây đối với ta mà nói đều là dày vò, da mặt ta cực mỏng nên không dám cứ vậy ngượng ngùng mag lao ra. Đành phải tận lực giảm nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân, một mặt phải chú ý để không bị phát hiện, một mặt lại muốn chiếu cố đến du͙© vọиɠ bản thân. Một giây tưởng như một năm.

Không biết qua bao lâu, bên tai thanh âm biến mất, ta nghiêng ngả, lảo đảo đứng lên. Thời gian dài bảo trì một tư thế, chân đã tê rần, qυầи ɭóŧ màu hông nhạt bị d*m thủy làm ướt đẫm, trên người dính đầy mảnh cỏ nhỏ, váy nhiều nếp nhăn. Sửa sang lại áo quần xong, ta cầm lấy tiểu thuyết, chật vật hướng ra phía ngoài, không dám quay đầu dù chỉ một cái, dùng ngón chân nghĩ cúng biết, phía trên cỏ chỗ ta nằm qua nhất định sáng lấp lánh.

Từ rừng cây tĩnh lặng đi ra, ánh nắng ấp ám chiếu trên người, dò má hồng hồng, ta tự mình an ủi, có lẽ người khác sẽ nghĩ do phơi nắng mà ra.

Có thể là vội vàng đi nghỉ trưa, trong vườn trường cũng chẳng có mấy người, ta bước nhanh hoen, thầm nghĩ nhanh chút trở lại chỗ nghỉ cỉa chính mình, rừng cây kia, không bao giờ đi nữa. ta âm thầm ảo não.

Đói diện ta, một nam sinh hướng ta đi tới.

Da thịt màu lúa mạch, vài sợi tóc lung tung xõa trên mạt, một đôi hoa đào mắt vi kiêu, không toát ra vẻ mặt kiều mị mà làm cho người ta cảm thấy một loại tà khí, tầm mắt lạnh như băng làm cho người ta rét run, trên lõ tai treo đầy khuyên tai cùng nhĩ đinh, lỗ tai kia mang theo một khuyên tai hình giá chữ thập. áo khoác màu xám bạc, sỡ mi trong nửa mở, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc. một bàn tay cắm trong túi quần, dây xích thô kéo dài từ trong túi quần đến trên lưng, đi một bước liền mang theo tiếng leng keng xiềng xích va chạm.

Kia chính là đứng đầu học viện thế lực –lão đại, Mặc Trạch, nhận vật phong vân, cùng ta kiểu nữ sinh nhỏ bé một trời một vực.

Mặc Trạch nhìn thấy ta, nhíu nhíu đầu mày, không giận tự uy.

Ta vội vã đi vào một tòa nhà dạy học hẻo lánh ven đường, đi vào toilet nữ.

Đứng trước gương chỉnh lại dung nhan chính mình, gò má đỏ ửng, trong mắt chứa nước mắt, một bộ dáng mềm yếu chờ bị sai xử, chà đạp.

Không ngoài suy đoán, tiếng chân dồn dập truyền đến.

Xoay người.

Mặc Trạch đứng trước mặt ta, không còn lạnh như băng mà chỉ còn một bộ dáng dịu dàng, nhíu mày lo âu.

“bảo bối. sao vậy?” Mặc Trạch nhẹ nhàng ôm ta, thấp giọng hỏi.

Thêm Bình Luận