Hắn Là Của Tôi

9.29/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiểu cố là cái trời sinh tao hóa, yêu nhất câu dẫn đàn ông có vợ. Vô luận là bạn cùng phòng bạn trai, tỷ tỷ lão công, vẫn là người xa lạ lão công...... Nàng muốn câu dẫn...... Nữ chủ vô tiết thao vô t …
Xem Thêm

..................................

"Bắt lấy hắn cho tao, Đm đừng để hắn chạy thoát..."

Một đám nháo nhào đuổi theo người nam nhân đó. Hắn chạy nhanh vào một hộp đêm gần đó. Nhanh chóng chà trộn vào đám người đang nhảy tɧác ɭoạи. Để tránh cuộc truy lùng gắt gao của đám người kia nên Vương Ân đã nhanh chân chạy lên trên lầu, phía cầu thang có nhiều người qua lại nên đám người kia đã bị mất dấu ngay khi hắn bước vào trong hộp đêm này.

Gã đàn ông có khuôn mặt bặm trợn, tức tối quát tháo đám người của mình ầm ĩ cả lên khi làm mất "con mồi". Sau đó họ cũng bị người của hộp đêm mời ra ngoài để tránh xảy ra xung đột nên họ cũng phải về.

Vương Ân sẽ chưa ra khỏi hộp đêm đó vì chắc chắn rằng đám người đó còn đang bao vây truy lùng mình. Hắn ở yên trong hộp đêm, một hồi sau hắn cũng cần phải đi gấp vì đang có công việc quan trọng. Nhưng chẳng biết làm sao có thể đi ra ngoài an toàn trong bộ dạng này. Đứng trong phòng thay đồ của nhân viên hộp đêm. Hắn đứng nép sát tủ quần áo và phía bên ngoài là người ra kẻ vào nhộn nhịp.

Nhân viên phục vụ khách với những chiếc váy ngắn cũn cỡn đi ra đi vào thay đồ. Bất quá, Vương Ân nghĩ ngay ra một ý định. Rằng mình sẽ cải trang thành một nữ nhân, như vậy sẽ dễ dàng ra ngoài mà không bị bắt. Trong đầu vừa mới lóe ra được suy nghĩ đó thì lập tức hắn thực hiện liền. Đợi người trong phòng ra hết thì hắn mới bước ra nhanh chóng lựa cho mình bộ đồ và kéo theo bộ tóc giả cạnh đó rồi chui tọt vào lại phòng thay đồ. Trong căn phòng nhỏ đó, có một bàn trang điểm, hắn đứng trước gương mà làm cái điều mà thằng đàn ông nào thực hiện cũng phải thấy xấu hổ.

Bộ quần áo đang mặc được tháo bỏ xuống, thay vào đó là một cái váy ngắn cũn. Nếu đo chiều dài của nó chắc bằng đúng 1 gang tay của hắn. Hắn cố kéo xuống vì thấy nó thật nực cười, toàn bộ cặp giò của hắn đều bị phô bày ra.

"Bà mẹ nó chứ, tao mà ra được chỗ này, tao thề san bằng lũ chúng tay. Gừ.... giờ trông mình chẳng khác gì lũ gái gọi cả, mẹ kiếp nhà nó"

Hắn chửi thề mấy câu và tiếp tục cho cái cuộc hóa trang của mình. Sau một thời gian vật lộn với bộ đồ bó sát đó, rồi mái tóc giả rối bời trên đầu hắn cũng được chải chuốt gọn gàng. Hắn cũng không tệ trong lần hóa trang lần này. Khuôn mặt nhỏ gọn nên chỉ cần thêm chút phấn và son đã cũng tạo nên đường nét dịu dàng. Chênh vênh đi trên đôi guốc cao mà đám nhân viên bỏ lại trong phòng. Hắn cố gắng đi ra một cách cẩn thận nhất để không ai cảm thấy bất thường.

Tiếng nhạc chát chúa vàng lên ở các căn phòng, dọc đường hàng lang để đi xuống dưới sàn nhảy phía dưới có nhiều người qua lại. Kẻ say khướt đi siêu vẹo, kẻ cười, kẻ nói nhốn nháo hết cả lên. Hắn yên tâm vì chẳng ai đang chú ý cái điệu bộ kinh khủng của mình lúc này.

"Này em"

Hắn quay lại nhìn người đang vỗ vai mình. Lập tức bị người đó kéo đi. Hắn chẳng dám mở miệng nói.

"Khách đang đông mà đi đâu vậy, nhanh vào phòng này, khách đang đợi"

Kẻ đó kéo và đẩy hắn vào một căn phòng. Hóa ra hắn mặc bộ đồ nhân viên của hộp đêm nên đã lầm tưởng hắn là nhân viên. Bị đẩy vào phòng, trong đó đã có 5,6 nhân viên xếp hàng cho khách chọn. Ngồi trên ghế có 2 tên thôi mà gọi đến tận 5,6 đều chưa ưng ý lắm. Hắn vừa bị đẩy vào là hai kẻ kia đã dán mắt vào người hắn.

"Này, mày chọn nhanh đê"

"Tao sao cũng được"

Hàn Minh liếc liếc đám nhân viên đó mấy cái rồi uống cạn ly rượu.

"Thôi đại đại đi nha, để tao chọn cho"

Người bạn của Hàn Minh chỉ chỉ vào hai cô gái xinh nhất đứng cạnh nhau, sau đó ra hiệu cho đám người còn lại đi ra ngoài. Vương Ân thở phào một cái khi hai kẻ kia không chọn mình. "May vl" Vương Ân định bụng bước ra khỏi phòng này sẽ đi một mạch ra ngoài, còn nếu bị gọi lại sẽ xử lý bằng cú đấm. Dây dưa mất thời gian quá đi thôi, nên Vương Ân cuống cuống bước đi mà vấp phải hai chân với nhau té cái oạch xuống sàn nhà.

Hàn Minh thấy vậy liền đến mà đỡ Vương Ân đứng dậy. Cái mông chạm sàn nhà đau điếng người, chỉ biết níu cái tay Hàn Minh mà đứng dậy, bởi cái váy quá chật, muốn bung cả chỉ ra nên Vương Ân chỉ dám bẽn lẽn khép khẽ chân và ra vẻ cúi đầu như cảm ơn Hàn Minh. Tính bước đi nhưng Hàn Minh kéo lại.

"Tôi chọn cô này"

Vương Ân tròn mắt nhìn Hàn Minh không nói câu nào. Người bạn đi cũng Hàn Minh kéo Hàn Minh lại.

"Mắt mày có vấn đề hả, tao nhìn nó mắc mửa, mà chọn được nó sao? Khẩu vị mày lạ vãi. Nhìn cứ như chuyển giới ấy"

"Kệ mẹ tao"

Hàn Minh đẩy thằng bạn ra, kéo Vương Ân lại rồi ra hiệu cho cô gái vừa nãy rời phòng thay Vương Ân.

Bị kéo mạnh ngồi xuống với Hàn Minh. Hai người ngồi với hai nhân viên trong căn phòng vang tiếng nhạc tɧác ɭoạи. Bạn của Hàn Minh bóc mấy viên thuốc ra và cho vào rượu rồi lắc đều.

"Ư...anh cho gì vào rượu vậy" Cô tiếp viên ngồi cạnh bạn Hàn Minh hỏi khi thấy những viên thuốc đó được lắc đều vào trong rượu.

"Haha...cái này giúp em lâng lâng tý thôi. Nào chúng ta cạn ly đi"

Vương Ân bị Hàn Minh đưa ly rượu đến tận miệng. Vương Ân biết mấy viên thuốc kia chỉ khiến người uống phê theo tiếng nhạc mà thôi nên uống hết ly rượu. Thứ thuốc đó cũng dùng qua nhiều nên chẳng lấy làm lạ. Nhưng Vương Ân khó chịu khi bị Hàn Minh cứ ôm chặt cứng lấy bờ vai.

Hắn nghĩ: nếu mà nói ra mình là con trai sẽ khiến tên này sợ mà đuổi hắn ra phòng nhanh thôi. Vậy nên Vương Ân ghé sát vai Hàn Minh mà nói.

"Anh à...anh thích em hả, vậy tối nay em phục vụ anh nhé" *Giọng đàn ông ồm ồm vang lên cạnh tai Hàn Minh*

Cứ nghĩ rằng Hàn Minh sẽ giật mình khi nghe giọng con trai từ một "cô gái" và sẽ đẩy Vương Ân ra nhưng Hàn Minh quay qua cười với Vương Ân.

"Anh biết em là con trai từ lúc em té muốn lòi chim ra rồi. Nhưng không sao, anh là Gay"

Nghe xong mặt Vương Ân tái mét đi. Giãy nảy hết cả người, Vương Ân đẩy Hàn Minh ra..

"Bà mẹ nó" Tính vùng dậy để đi ra mà bị Vương Ân giữ lại.

"Đi đâu? Nếu muốn ra khỏi phòng này thì uống hết chỗ rượu này đi đã"

Hàn Minh cầm chai rượu đưa cho Vương Ân. Hắn không chần chừ mà cầm cả chai rượu lên uống. Vương Ân uống xong với sự ngạc nhiên của tất cả mọi người. Hắn uống xong và lập tức bỏ ra ngoài. Hàn Minh chẳng giữ lại, chỉ ngồi lắc đầu và cười. Nhưng một lát sau Hàn Minh đứng phách dậy đi ra phía ngoài và bám sát theo Vương Ân.

Vương Ân cảm thấy người khá khó chịu vì đã uống hết chai rượu có thuốc lắc bên trong. Cộng thêm tiếng nhạc vang dội bên tai khiến trong người càng có hứng muốn lắc lư theo nhạc. Cố kiềm chế mình và bỏ cả giày cao gót mà chạy nhanh ra khỏi hộp đêm đó. Vương Ân rút điện thoại ra để tìm người của mình đến cứu nguy. Tiếng điện thoại đang vang lên, chưa kịp nói thì Hàn Minh phía sau dựt mạnh chiếc điện thoại và ra hiệu cho người của mình chạy xe đến.

Chiếc xe vừa đến thì Vương Ân bị đẩy lên xe một cách thô bạo. Vừa vào xe đã nằm bất động trên xe. Hàn Minh cũng đi vào và cho người lái chạy xe đi khỏi chỗ này. Vương Ân bị choáng bởi chai rượu mạnh lúc nãy nên cứ thế nằm im không cử động.

"Đưa bộ đồ đó đây cho tôi"

Hàn Minh nói người lái xe đưa cho anh ta bộ đồ phía trước. Nhanh chóng Hàn Minh lột bộ đồ trên người Vương Ân ra và mặc bộ đồ nam nhân vào cho Vương Ân. Sau đó lấy cái khăn mà lau đi vết son trên khuôn mặt đó, vứt mái tóc giả sang một bên thì lúc này mới hiện ta một nam nhân đang say rượu nằm bẹp một chỗ.

"Ai vậy Hàn thiếu gia?"

"Vương Ân, con trai Vương Thiên, là kẻ đang giành địa bàn làm ăn với mình. Lần này xem tôi sẽ làm gì với hắn"

"Dạ...ý thiếu gia???"

"Hừm..không phải chuyện của người, lái xe đến khách sạn cho tôi"

"Dạ vâng thưa Hàn thiếu gia"

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến một khách sạn lớn, sau đó Vương Ân bị Hàn Minh đẩy vào phòng mà không hề hay biết. Hắn bị quăng lên trên một chiếc giường lớn. Hàn Minh cười nham nhở một cái rồi leo lên giường tháo đồ của Vương Ân ra. Mê mẩn với cơ thể của nam nhân đó mà Hàn Minh cười đắc trí.

"Vương Ân...Vương Ân à...để xem một thằng trai thẳng mà bị đâm thì sẽ làm sao nhỉ?"

Vương Ân choáng váng đầu óc nhưng vẫn nghe thấy Hàn Minh nói gì. Hắn hiểu ra rằng mình sẽ bị kẻ kia thịt nên cố giằng co với Hàn Minh. Thấy có vẻ như Vương Ân đã tỉnh lại nên Hàn Minh càng khoái trí.

Thêm Bình Luận