Chương 10: Triệu Húc Hàn Gọi Điện

Điêu

Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng cảmthấy không đúng. Người đàn ông áo đen này như là đã tính toán trước để lấy túi của Trương Cầm. Bởi vì sau khi Trương Cầmđược cứu ra ngoài, hiện trường rất hỗn loạn, người đàn ông kia lại cẩn thận ngồi lên xe cầmtúi rời đi. Từ đầu đến cuối hắn ta đều không ngẩng đầu lên, không hoảng hốt mà lại rất ung dung. Vì vậy thiết bị giám sát trong xe và trên cầu đều không quay được mặt của hắn ta.

Kỷ Hi Nguyệt biết tài liệu tai nạn xe mà cô đang giữ là rõ nhất. Còn có Liễu Đông, không biết Liễu Đông có chụp lại được khuôn mặt của người đàn ông áo đen kia không?

Đương nhiên còn có một số ghi chép liên quan đến hiện trường tai nạn xe.

"Vương Nguyệt, cô đang làm gì đó?!" Vẻ mặt Trần Thanh giận dữ vì nhìn thấy trên bàn Kỷ Hi Nguyệt là ảnh chụp rải rác khắp nơi, mà còn có vài tấmở trên bàn của hắn ta nữa.

Kỷ Hi Nguyệt không ngẩng đầu nói: "Tôi đang tìm tài liệu.”

"Tai nạn xe đã qua rồi, tìm tài liệu gì nữa chứ! Còn không mau dọn dẹp, chút nữa sẽ có người mới đến!" Trần Thanh nghiêm khắc nói. "Người mới?" Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng nghe lọt được một câu, ngẩng đầu nhìn Trần Thanh: "Vẫn tuyển người sao?"

"Cô cho rằng chỉ có mình cô là được rồi à?" Trần Thanh khinh bỉ nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, quay đầu không để ý tới anh nữa nhưng vẫn dọn dẹp lại bàn làm việc, thầmnghĩ nhất định phải tìm được cái túi màu đen của Trương Cầm.

Đột nhiên, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Kỷ Hi Nguyệt cũng không có thời gian để ý, một hồi lâu sau, tiếng tin nhắn lại vang lên lần nữa.

Cô bất đắc dĩ lấy điện thoại ra xem, lúc này mới phát hiện thì ra là tin nhắn của Triệu Húc Hàn. Cô sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Cô nhìn đồng hồ, không khỏi than thở lần này chết chắc, đã sắp 5 giờ rồi.

Nhưng mà không sao, hômnay cô muốn về nhà trọ mới ở. Khoảng cách đến đài truyền hình cũng không xa lắm, đi mười phút là đến, nhưng Triệu Húc Hàn tìm cô làm gì chứ?

Mở tin nhắn ra xem, tin nhắn thứ nhất của Triệu Húc Hàn là: “Sau khi tan việc thì trở về nhà trọ.” Chỉ có mấy chữ ngắn ngủn nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cảmgiác được đây là giọng điệu ra lệnh của anh.

Tin nhắn thứ hai là: “Được?” Chỉ có một chữ.

Kỷ Hi Nguyệt vội trả lời: "Xin lỗi, lúc nãy tôi bận, tan sở sẽ lập tức trở về.”

Thấy bên kia không trả lời lại, Kỷ Hi Nguyệt thở phào một hơi. Thầmnghĩ cô không nên quá ham mê công việc mà quên mất người đàn ông này.

Vừa đúng nămgiờ, Kỷ Hi Nguyệt lập tức trở về. Chẳng qua là cô đemtất cả tài liệu cất vào trong túi xách, chuẩn bị về nhà phân tích vụ tai nạn xe vừa rồi.



"Vương Nguyệt, cô định tan làm sao?" Trần Thanh rất kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

"Đã hết giờ làm rồi mà? Vì sao không cho tan làm chứ? Tôi còn có việc quan trọng!" Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.

"Không phải là đã nói cho cô biết chút nữa sẽ có người mới đến rồi sao? Ông chủ nói muốn giới thiệu cho mọi người biết. Cô đây là không đem lời của ông chủ để vào mắt sao?" Trần Thanh coi như phục cô rồi.

Kỷ Hi Nguyệt thật sự đối với với cái tên này không thể nhịn được nữa, đứng lên nói thẳng: "Anh Trần, anh rảnh rỗi lắm sao? Suốt ngày trách mắng tôi? Sao không chịu đi tìm một chút tin tức đi? Coi chừng đến lúc nào đó vị trí Phó quản lí cũng không giữ được!" Nói xong cô thản nhiên bước đi.

Trong phòng làm việc, mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, sắc mặt khϊếp sợ. "Mẹ nó! Tiểu Nguyệt quá ngạo mạn rồi!"

"Cô ấy có tư cách đó mà. Tính cả tin tức vụ tai nạn xe thì thành tích của cô ấy trong ba tháng qua là đứng đầu của ngành rồi!" "Đúng vậy, nhưng thực tập sinh mà kiêu ngạo như thế cũng không tốt lắm đâu."

"Người ta có bản lĩnh thì kiêu ngạo, nếu như ông chủ để mất cô ấy thì đối thủ của Hương Thành sẽ lập tức tuyển cô ấy vào làm, anh có tin không?" "Nói cũng phải, cái ngành này chính là nhìn vào thành tích đấy.”

"Nhưng mà với tính cách như vậy, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt.”

"Dù sao cô ấy vẫn là thực tập sinh, tuổi còn nhỏ, có chút cá tính, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi.”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán. Sắc mặt Trần Thanh đen xám lại, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì nhất định Kỷ Hi Nguyệt đã chết mấy lần rồi!

"Anh Trần, đến đây!" Cố Du Du nhìn Trần Thanh, vội vàng kêu anh ra ngoài. Trần Thanh nheo mắt lại, lập tức đi theo Cố Du Du đến phòng uống nước.

Mọi người ngầmhiểu lẫn nhau. Nhìn hai người này là biết rõ ràng muốn cùng nhau hợp tác đối phó Vương Nguyệt, nhưng mà bọn họ vẫn nên tự giữ mình thì hơn, nói nhiều sai nhiều.

Trước khi Kỉ Nguyệt Hi tới căn hộ, cô cũng biết Triệu Húc Hàn vì mình nên tìm được căn hộ không chê vào đâu, nơi đây được gọi là khu dân cư cao cấp: Tiểu khu Phong Nhã.

Cách đài truyền hình Cảng Thành không xa. Trước kia cũng có rất nhiều đại minh tinh cũng chọn nơi này, ngôi sao của đài truyền hình Cảng Long cũng thuê trong tòa nhà D ở đây.

Tiểu khu là được quản lí khép kín hoàn toàn, bên trong tổng cộng có bốn tòa nhà cao tầng, phân bố ở bốn góc, không can thiệp chuyện của nhau. Điều kiện mặc dù không bằng biệt thự ở lưng núi của Triệu Húc Hàn, nhưng cũng là cây xanh bóng mát, cảnh xuân tươi đẹp. Ở giữa bốn tòa nhà có một nhà khách lớn, nhà hàng và hồ bơi đều đáp ứng đầy đủ các tiện nghi giải trí.

Cô cầmchìa khóa đi tới tòa nhà A, căn nhà cô ở cuối cùng tầng 30. Kỷ Nguyệt Hi khóe miệng giật giật một cái. Cho dù cô có sống một mình hay không, ở kiểu nhà sang chảnh như vậy, tiền thuê nhà chắc chắn không phải là rẻ. Ngưng mà Kỷ đại tiểu thư cô cũng không phải không đủ tiền mua nó.



Mở cửa. Một cơn gió sáng ngời đơn giản thổi vào mặt. Bên trong toàn bộ đều là màu trắng theo phong cách nông thôn, Kỷ Nguyệt Hi lập tức thích thú. "Hahaha, cuối cùng cũng có thể sống một mình!" Kỷ Nguyệt Hi némchiếc túi lên tủ giày ở cửa, và cả người lao tới chiếc ghế sofa lớn trong phòng khách.

Ngay khi cô đang hạnh phúc lăn trên ghế sofa, đột nhiên cảmthấy có gì đó không ổn. Cô vội vàng ngẩng mặt lên liền thấy trên cầu thang tầng trên, một người đàn ông đẹp trai đứng đó.

"Triệu Húc Hàn, anh làm tôi sợ muốn chết!" Kỷ Nguyệt Hi thực sự sợ hãi, không nghĩ tới Triệu Húc Hàn một mình ở đây, có vẻ như vừa mới từ trên tầng đi xuống.

Triệu Húc Hàn không nói gì cả, khuôn mặt vô cùng lãnh đạmđi xuống.

Kỷ Nguyệt Hi vội vàng khôn khéo nói: "Xin lỗi anh, tôi không biết anh đang ở đây. Đột nhiên thấy có người, thực sự sẽ có chút hoảng sợ không phải sao? Anh, anh ăn cơmchưa? Nếu chưa ăn, tôi gọi đồ ăn bên ngoài được không?"

Sắc mặt Triệu Húc Hàn thay đổi, mày rậmnhíu lại nói: "Ngày thường emđều ăn đồ ăn bên ngoài?"

"Ah, không, không. Tôi ăn đồ ăn ở công ti, chỉ thỉnh thoảng ăn đồ ăn bên ngoài mà thôi." Kỷ Nguyệt Hi nói nhanh, nghĩ rằng anh chàng này không phải là đau lòng cho mình chứ?

Triệu Húc Hàn nhìn cô một cái rồi nói: "Đi rửa mặt thay quần áo, phòng của em là căn thứ hai tầng trên."

Kỷ Nguyệt Hi sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức gào khóc. Nhất định anh không thích bộ dạng này của mình.

Sau khi lên lầu, Kỷ Nguyệt Hi khϊếp sợ lần nữa, tầng lầu này lớn đến bất ngờ. Không nói đến mặt trên có bốn căn phòng, còn có một ban công lớn lộ ra khỏi nóc nhà.

Cô nhanh chóng liếc nhìn ban công được chia nhỏ, bao quanh một vòng chậu cây màu xanh, ở một góc còn có máy chạy bộ và các dụng cụ tập thể thao khác.

Kỷ Nguyệt Hi trong đầu nghĩ phòng này tại sao giống như đã từng có người ở. Vì sao mấy loại đồ như vậy cũng đầy đủ hết. Chỉ trong một ngày, Triệu Húc Hàn không thể nào giải quyết hết vấn đề này một cách nhanh chóng.

Nhưng mà tại sao lại là hoa lan? Con mẹ nó, đây không phải là nhà riêng của Triệu Húc Hàn trong thành phố chứ? Đây chẳng lẽ là chạy ra khỏi miệng cọp, lại nhảy vào trong miệng sói?

Mở phòng thứ hai, trong phòng rất đơn giản và sạch sẽ, so với phòng của cô ở biệt thự trên núi không khác nhau lắm. Kỷ Nguyệt Hi cười khổ, cô càng khẳng định chỗ này chính là nhà riêng của Triệu Húc Hàn.

Ai, xemra đây đều là số mạng!

Người đàn ông này chưa sẵn sàng để cho mình được tự do. Nhưng mà so với biệt thự kia, cô ở chỗ này tự do hơn nhiều.

Trên giường lớn để một chiếc váy dài màu trắng, dưới giường để một hộp giày. Cô mở ra xem, là một đôi giày cao gót màu trắng nạmtrân châu. Kỷ Nguyệt Hi sững sờ. Đây là lễ phục cho dạ tiệc. Triệu Húc Hàn có ý gì?