Chương 1: Gặp được mỹ nhân thụ

Lâm Hữu Kiệt từ trong giấc mộng tỉnh dậy phát hiện đã qua canh năm. Hắn thở dài, gọi người tiến vào thay y phục.

"Sao hôm nay không gọi ta dậy?"

Nô tỳ nhanh nhẹn bưng nước rửa mặt tới khẽ mỉm cười, "Lão gia ngày hôm qua tra sổ sách có chút trễ, nô tỳ không dám gọi người dậy. Vả lại chiều qua lão gia dặn dò hôm nay sẽ xuôi nam một chuyến, nô tỳ thấy để lão gia ngủ ngon một giấc, mấy tháng tới không biết vất vả bôn ba thế nào."

Lâm Hữu Trạch vẫy vẫy tay đuổi người ra khỏi phòng. Mấy người hầu trong sơn trang sớm muộn cũng bị hắn chiều hư. Lại nói về thân phận Lâm Hữu Trạch, hắn từ nhỏ sống trong Lâm gia, cũng coi như nửa bước chân vào giang hồ.

Lâm phụ Lâm mẫu từ nhỏ đã dạy hắn cầm kiếm thế nào, vận công ra sao. Nhưng khi hắn lên bảy bị cừu nhân của Lâm phụ hạ độc, Lâm mẫu cũng mất mạng trong bi kịch đó. Lâm phụ bôn ba giải độc cho hắn nhưng số trời trêu ngươi, độc tuy đã giải nhưng không giải được hoàn toàn, chất độc ngấm vào thân thể đã lâu, khiến cho toàn thân hắn phát trướng. Từ một thiếu niên tuấn dật trở thành một tên béo phì bụng trướng đầy hơi khí. Khuôn mặt cũng trở nên mập mạp khó coi.

Lâm phụ sau thấy Lâm Hữu Trạch đã vững bước chân chế trụ được Nhất Kiếm sơn trang nên tâm tình buông bỏ, ôm hũ tro cốt của Lâm mẫu đi vân du tứ hải quyết không trở về.

Bề ngoài Lâm Hữu Trạch xấu xí khó coi không một ai vừa mắt đến nay cũng tầm gần ba mươi tuổi rồi chưa một mối nhân duyên. Hắn có tiền có thế nhưng người mà xứng với quyền thế nhà hắn lại không muốn lấy hắn, Lâm Hữu Trạch cũng không thể cường bách người ta. Hắn cũng không thích trò ép mua ép bán. Người linh tinh ngoài kia hắn lại càng không muốn rước về.

Đến phòng ăn dùng xong bữa sáng, Lâm Hữu Trạch mới hỏi nha hoàn ban nãy: "Đồ đạc cho ta ngươi đã chuẩn bị đủ cả chưa?"

Nô tỳ ôm một bọc đồ đến, nói: "Lão gia yên tâm, nô tỳ chuẩn bị đủ cả. Nô tỳ đã để một ít lương khô ăn tạm trên đường và y phục cho lão gia. Còn tiền thì nô tỳ xếp ít bạc vụn phòng khi cần. Chứ tiền to hơn nô tỳ nghĩ lão gia nên mang trong người đảm bảo an toàn. Nô tỳ nghe nói phía Nam lắm trộm lắm cướp, phòng vẫn hơn!"

"Lắm lời thế? Ta biết rồi. Quản gia về thì bảo hắn chú ý sơn trang đừng để mấy kẻ không có mắt bước vào. Ngươi cũng bảo hắn chăm lo mấy cửa tiệm, mấy tháng nữa ta về."

"Vâng! Ngựa đã chuẩn bị, lão gia đi thong thả!"

Cứ như vậy Lâm Hữu Trạch bắt đầu đi về phía Nam. Cũng không có việc gì lớn, mỗi năm hắn đều đi du ngoạn vài tháng. Tuy rời giang hồ đã lâu nhưng hắn cũng không phải thương gia chân chính. Thỉnh thoảng đi đây đi đó mở rộng tầm mắt.

Lâm Hữu Trạch cũng không biết rằng chuyến đi này đảo lộn hết thảy sinh hoạt của hắn từ trong ra ngoài.

Rong ruổi hơn mười ngày Lâm Hữu Trạch dừng chân ở trấn Tiệm Dương, hắn thúc ngựa tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút, sắp đến xế chiều nếu đi tiếp chỉ e không tìm được chỗ ngủ đàng hoàng.

Đến trước khách điếm Lai Phúc, Lâm Hữu Trạch đưa ngựa cho hỏa kế dặn dò một câu chăm sóc ngựa cho cẩn thận, sau đó thản nhiên đi vào trong. Lập tức có một hỏa kế mặt mày vui cười nhanh nhạy đến tiếp đón.

"Ôi vị công tử này đến ăn cơm hay ở trọ?"

Lâm Hữu Trạch hiển nhiên hài lòng phục vụ ở đây, đáp: "Ăn xong rồi ở trọ. Một phòng thượng hạng. Nhân tiện chuẩn bị một bàn đồ ăn cho ta, chọn mấy món đặc sắc lên ấy!"

Dứt lời, hắn ném một nén bạc cho hỏa kế, gã sáng mắt lên vội vã đáp "vâng" tận ba lần rồi mới chạy đi phân phó.

"Đồ con lợn xấu xí, đúng là lợn, gọi nhiều món như vậy. May mà còn có tiền, không ta nhổ vào!"

Âm thanh của tên hỏa kế chỉ nhỏ như muỗi nhưng trùng hợp trong quán không có nhiều người. Thính lực của Lâm Hữu Trạch tốt vô cùng, dù sao cũng là một người luyện võ ngay từ khi còn nhỏ. Hắn nghe thế cũng chả thèm ứ hừ câu nào. Lời này hắn nghe không ít, hắn cũng không bận tâm. Nếu mỗi ngày đều tranh cãi với mấy loại người thế này, Nhất Kiếm sơn trang của hắn đã sớm tan hoang.

Hắn chọn một vị trí thoáng mát, ngồi xuống thưởng trà. Nhưng chưa kịp hưởng thụ đã bị một thanh âm cắt đứt.

"Ngươi đừng có bức người quá đáng, không phải là ta không trả tiền. Ta vừa bị trộm mất, đợi ta đi cầm chiếc ngọc bội này về rồi trả cho các người!"

"Phi, định chạy phải không? Bị trộm cái gì, nãy giờ ta có thấy ngươi tiếp xúc với kẻ nào đâu? Muốn quỵt nợ thì lên gặp quan phủ. Lượn lẹo nó vừa thôi!"

Tên hỏa kế vừa tiếp đón Lâm Hữu Trạch lên tiếng, thanh âm đầy vẻ châm chọc.

"Nhìn y phục trên người ngươi cũng quý giá thế, tưởng có chút tiền ai dè cũng chả ra sao. Thời buổi nào rồi còn nói dối là bị trộm mất hà bao cơ chứ? Nếu không có tiền thì từ đầu đừng có gọi nhiều món như vậy!"

Lâm Hữu Trạch thoáng nhìn qua thấy đối diện với tên hỏa kế là một thanh niên văn nhược, thoạt nhìn nhỏ nhắn yếu ớt. Khuôn mặt đỏ bừng lên không biết vì xấu hổ hay là tức giận, đôi môi cũng mím chặt ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

Kỳ Lam hối hận xanh ruột, lần này y ra ngoài không để ý nhiều như vậy, y cứ tưởng phường phố yên bình sẽ không gặp phải trộm cướp. Ai dè chưa nổi trăm dặm đã mất hai túi hà bao. Tiền của trên người tích cóp cũng mất sạch. Trên người y chỉ còn một tấm ngọc bội mà phụ thân quá cố đưa cho. Y cắn răng muốn đi cầm cố nhưng chưa kịp làm gì đã bị tên hỏa kế này giữ lại chửi cho một trận.

Tuy Kỳ Lam không giàu có cũng thuộc phường khá giả, đủ y duy trì cho đến phương Nam tìm người thân. Giờ lại mất trắng, đương lúc y không biết phải nói lại thế nào, một thanh âm trầm thấp vang lên.

"Có chuyện gì?"

Bên người Kỳ Lam xuất hiện một nam nhân to béo. Khuôn mặt dày bóng dầu, thoạt nhìn chả đứng đắn gì, trông rất giống mấy vị lão gia suốt ngày hoang da^ʍ vô độ.

Hỏa kế thấy người tới là Lâm Hữu Trạch vội vàng thay đổi vẻ mặt thành nịnh nọt cười nói, "Làm phiền đến công tử nghỉ ngơi sao. Chỉ là người này đúng là vô sỉ, ăn xong muốn quỵt nợ!"

Lời nói cay nghiệt chọc cho Kỳ Lam tức giận không có chỗ trút. Lâm Hữu Trạch nhướng mày giải vây giúp y.

"Không phải y nói sẽ đi cầm ngọc trả tiền hay sao? Lo y chạy à? Bao nhiêu tiền, nếu không tính vào chỗ của ta đi!"

Kỳ Lam sửng sốt, không nghĩ tới người này nói ra lại là lời quân tử như vậy, y xấu hổ vì suy nghĩ phiến diện của mình. Khuôn mặt ngại ngùng hướng hắn chắp lễ, "Cảm tạ công tử đã nói giúp. Ta sẽ đi cầm ngọc rồi quay trở lại trả tiền cho công tử!"

Lâm Hữu Trạch xua tay, "Không phiền, cũng chỉ là mấy đồng bạc, nhấc tay chi lao. Ngươi đang khó khăn cầm cố chả biết có bao nhiêu tiền, cứ giữ lấy mà tiêu trên đường."

Khuôn mặt Kỳ Lam nhắn lại, hiển nhiên y không thích mắc nợ người khác nhưng tình thế khó khăn không giống khi xưa. Kỳ Lam chỉ có thể cắn răng nói lời cảm tạ, tự dặn lòng nếu sau này gặp lại nhất định sẽ báo đạp lại cho hắn.

"Cảm tạ công tử giúp đỡ. Ta tên Kỳ Lam, không biết tính danh công tử là gì? Ngày sau nếu có thể gặp ta nhất định sẽ báo đáp không từ!"

Lâm Hữu Trạch không tin chuyện sau này lắm nhưng thấy y kiên quyết cũng đành xưng tên, "Lâm Hữu Trạch. Ngươi có việc cứ đi trước, sau này hữu duyên gặp lại!"

Hai người chia tay, Lâm Hữu Trạch mới tiếp tục quay trở lại bàn ăn. Đồ ăn ở đây cũng coi là tạm, không thể ngon bằng đồ trong Nhất Kiếm sơn trang. Hương vị quẩn quanh đầu óc công thêm việc phiền hà vừa rồi khiến hắn khó nuốt trôi cơm. Lâm Hữu Trạch trở lại phòng ngủ, bảo hỏa kế chuẩn bị một bồn tắm, tắm rửa nghỉ ngơi.

Từ ngày Lâm Hữu Trạch nhận biết được thân hình hắn trở nên xấu xí, cũng có một thời tự ti tới mức không dám nhìn vào gương, đi đâu cũng cúi đầu. Về sau Lâm phụ túm hắn lên, nói: "Con của Lâm Thịnh ta đầu đội trời chân đạp đất, nào có thể vì vẻ bề ngoài mà trở nên khúm núm. Càng vì vậy ngươi càng phải mạnh lên, chỉ có mạnh lên mới có thể cúi đầu nhìn người dưới chân, trong tay có nhiều tiền rồi, thì ngươi cóc phải sợ gì nữa!"

Từ ngày ấy, Lâm Hữu Trạch không còn khổ sở, hắn càng trở nên cường thế, cường tới mức có thể gánh vách trọng trách cả sơn trang. Lúc này Lâm Hữu Trạch mới hiểu rõ lời phụ thân nói lúc ấy.

Lâm Hữu Trạch gột rửa một thân bụi bặm sau đó lên giường nghỉ ngơi. Bôn ba nhiều ngày, hôm nay hắn mới chân chính được nằm trên giường thoải mái đến thế. Rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.