Chương 1

“Hầu gia, ngài đã trở lại.”

“Ừ, Hứa thiếu gia đâu?” Vinh Hoán một bên đi đến chính phòng một bên phân phó: “Bảo y nấu canh giải rượu đem đến cho ta.”

Thị nữ nhẹ giọng nhận lệnh, phân phó xuống vội vàng bẩm báo với Hứa Việt đang ở thư phòng.

Biết được Vinh Hoán chính miệng yêu cầu, Hứa Việt không dám trì hoãn, nhanh chống thay một thân áo ngủ màu trắng, chuẩn bị tốt canh giải rượu đem đến chính phòng: “Gia?”

Vinh Hoán cũng đồng dạng đổi áo ngủ, ngồi dựa ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng gõ mép giường, không lên tiếng đáp lại.

Hứa Việt biết hắn đang cân nhắc tâm sự, chỉ nhẹ nhàng quỳ gối ở mép giường, đôi tay bưng chén canh giơ lên cao qua khỏi đỉnh đầu, lẳng lặng chờ. (Đừng sock quá, tại còn sock hơn)

Hai người từ nhỏ đã đính hôn, ở thế giới này song tính tuy rằng có thể gả chồng, quyền lực so với phụ nữ cũng lớn hơn, nhưng đính ướt cũng càng nhiều, nhất là các thế gia vọng tộc. Nam thê có thể ngăn chặn người bên ngoài chiếm hữu, lại cần thiết thuần phục trượng phu của chính mình, không cho phép có bất luận ý tưởng gì đối với phu quân cùng ngồi cùng ăn.

Hứa Việt là Hứa gia con trai độc nhất. Vinh Hoán bên người lại không gần được người khác. Mặc dù hai người còn chưa có thành hôn cùng viên phòng (động phòng). Khi Vinh Hoán phong Hầu lập phủ, theo quy cũ y cũng nên dọn lại đây, tận tâm hầu hạ vị hôn phu.

Thẳng đến Hứa Việt quỳ đến hai đầu gối tê dại, sắp mất đi tri giác, ngón tay đang gõ của Vinh Hoán cuối cùng cũng ngừng.

Hắn mở mắt ra, cầm lấy canh giải rượu uống một hơi cạn sạch: “Chén để người dọn, ngươi lại đây bồi ta nằm một lát.”

Để hạ nhân thu thập, Hứa Việt đứng lên chậm rãi hoạt động đầu gối, Vinh Hoán nhìn y chằm chằm nhất thời không nói gì.

Hạ nhân thu thập xong liền tự giác rời khỏi phòng. Hứa Việt ngồi vào mép giường, lúc này mới có chút khó xử ngây ngẩn cả người, Vinh Hoán vừa nói mình bồi hắn nằm nhưng hắn cứ ngồi ở đó mình làm sao đi vào được.

Cho Hứa Việt mười cái lá gan, y cũng không dám mở miệng kêu vị hôn phu dịch vào trong. Y rối rắm ngẩn đầu, liếc mắt nhìn Vinh Hoán một cái. Vinh Hoán nhìn ánh mắt của y, nhẹ nhàng nheo nheo mắt, Hứa Việt nhất thời giống như bị cái gì kinh hách, bay nhanh cởi giày, ý đồ vòng qua hắn đi vào.

Vinh Hoán nhìn bộ dáng hoảng loạn của y, cong cong khoé miệng, nâng lên cẳng chân, Hứa Việt lập tức ngã trên người hắn.

Hứa thiếu gia như sắp khóc, Vinh Hoán lúc trước đi đánh giặc, y cùng vị hôn phu đã hơn 5 năm không gặp mặt. Lúc trước nghe nói Vinh Hoán ở trong quân lục thân không nhận, bắt được ai, trị tội ai nên y cũng không dám hy vọng xa vời đối phương có thể đối tốt với nam thê chính mình, y đành phải theo các ma ma dạy dỗ, nỗ lực hầu hạ, tận lực không phạm lỗi.

Ai biết hôm nay Vinh Hoán uống rượu xong lại làm trò ác như vậy.

Y sửng sờ không bao lâu, vội vàng bò dậy, cần đi xuống quỳ thỉnh tội, Vinh Hoán lại ngăn cản y: “Liền quỳ ở đây đi.”

Hứa Việt cũng không dám trái lệnh, kính cẩn nghe theo mà quỳ gối bên người hắn: “Thỉnh gia trách phạt.” (Tại ngã vô người công nên em nó mới nói vậy, mn bình tĩnh từ đây nha)

Vừa dứt lời, Vinh Hoán giơ tay chính là một cái tát, xem trên mặt y dần dần nổi lên màu đỏ, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Hứa Việt lấy hai tay giao lại đặt ở trên giường, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Tạ gia dạy dỗ.”

Y thân hình đơn bạc, bao ở ngoài là áo ngủ rộng thùng thình, chỉ phần eo được thắt lại, mang theo hơi thở thiếu niên, càng làm cho y yếu ớt vài phần.

Vinh Hoán cười nhạt một tiếng, không nhìn thấy mặt Hứa Việt làm hắn có chút không thoải mái, chỉ lười nhác nói: “Nâng đầu lên, cùng ta nói xem người sai chỗ nào?”

Hứa Việt mang gương mặt một bên đỏ ngẩn đầu lên, lại nghe hắn hỏi mà nói không nên lời. Y cảm thấy chính mình không sai, nhưng mà y có thể nói như vậy sao? Kẻ ngốc còn biết, hôm nay Vinh Hoán ra tay ước chừng là muốn sửa trị y, y làm sao có thể chống đối lại phu chủ của mình?

Y tựa hồ cũng không có phản ứng, bản thân trầm mặt chính là một loại chống đối.

Đợi nửa ngày, y vẫn không nói một lời, Vinh Hoán lắc lắc cánh tay, lại hướng y một cái tát. Lần này lực đạo lớn hơn lúc nãy rất nhiều. Thân thể Hứa Việt nghiên qua một bên, khoé miệng cũng nứt ra một chút.

“Quy cũ nhà ai? Gia hỏi chuyện lại không trả lời? Hả?” Vinh Hoán ước chừng là giận thật, lại dùng chân đá đá mặt Hứa Việt: “Quỳ cho tốt!”

Hứa Việt nhấp nhấp khoé miệng, quỳ thẳng thân thể, trong lòng cũng ảo não mình nhất thời giận dỗi làm phu chủ tức giận, gấp giọng nói: “Tạ gia trách phạt, nô không dám nữa.”

Vinh Hoán phát hoả xong, rượu cũng bắt đầu tỉnh. Giờ phút này đang dùng tay ấn ấn vuốt ve gương mặt của tiểu thê tử. Không chút để ý nghe y giải thích lấy lòng: “Đều là nô không tốt, nô không hiểu quy cũ nên đã quên đáp lời, gia khoan hồng độ lượng, tha thứ nô lầm này được không?”

Nói xong, nhìn xem Vinh Hoán không phản ứng, Hứa Việt lại nhẹ nhàng cọ cọ tay hắn: “Gia chỉ cần giáo huấn nô, không nên sinh khí, ngài thân mình quan trọng.”

Vinh Hoán không tỏ ý kiến, chỉ đạm thanh nói: “Việt nhi.”

“?” Hứa Việt mắt đầy khó hiểu: “Gia? Nô…”

Vinh Hoán lại một lần nữa đánh gãy lời y: “Việt Nhi!”

Hứa Việt hình như minh bạch cái gì, các nam thê đều giống nhau đối với trượng phu xưng “nô” hay “tiểu nô”, lấy phu chủ vi tôn. Nhưng nhà chồng nếu có yêu cầu, tự nhiên sẽ theo ý tứ của phu chủ mà làm, đa số được sủng ái, song tính địa vị cao chút, tự xưng như này thật bất đồng.

Y trong lòng ngọt một trận, trước đó bị khi dễ có chút uỷ khuất điều biến mất, thanh âm càng thêm ngọt thanh: “Gia nguyện ý dạy dỗ là phúc phận của Việt Nhi.”

“Việt Nhi cũng thật thông minh.” Vinh Hoán khen y một câu, ước chừng là thấy hai bên dấu tay trên mặt y một nhẹ một trọng, không đối xứng, lại tuỳ tay cho y một cái nữa.

Vinh Hoán được phong hầu không lâu, mấy ngày nay luôn rất bận, Hứa Việt dọn qua đây, cũng chỉ ngủ ở tiểu giường trong chính phòng, hai người cũng chưa nghiêm túc nói được mấy câu. Thẳng đến hôm nay, hắn mới có thể ra tay thu thập tiểu song tính mấy năm không gặp nhà mình một chút.Hứa Việt sau khi tiếp nhận trượng phu chính tay giáo huấn cùng sủng ái, còn có thể ngủ ở trên giường trượng phu, nên muốn hậu hạ hắn thật tốt hơn nữa. Giờ phút này, nhìn xem Vinh Hoán an tĩnh nằm, tay không ngừng xoa ấn huyệt thái dương, y thấy thế liền hướng hắn lễ độ hỏi: “Gia? Không thoải mái sao? Để Việt nhi xoa giúp ngài nha?”Vinh Hoán gật đầu: “Ngươi ngồi lại đây.”

Hứa Việt trong lòng vui vẻ, chậm rãi bò qua, sợ trượng phu nói mình không quy cũ nên nhẹ nhàng hỏi: “Việt nhi có thể ngồi bên người ngài không?”

Vinh Hoán biết y lộ ra tiểu thông minh, cũng lười quản tâm tư y, trực tiếp kéo y lại, ấn xuống bên cạnh mình.

Hứa Việt “A!” một tiếng kinh hô, ngay sau đó cảm thấy mình thất thố, vội vàng nuốt trở về, y thật cẩn thận nhìn Vinh Hoán khẩn cầu, nam nhân lại không có thương tiếc, hung hăng nhéo bờ môi của y.

Khoé miệng vừa mới bị đánh đau, bị lôi kéo như vậy càng thêm đau. Không biết vì cái gì, trong lòng Hứa Việt lại ngọt ngào. (Em nó bị M :)) )

Vinh Hoán điều chỉnh tư thế một chút, nằm ở trên đùi Hứa Việt, phân phó tiểu thê tử: “Ấn đi.”

Hứa Việt nhẹ nhàng vươn ngón tay trắng nõn sạch sẽ, chậm rãi xoa ấn cho hắn.

Nam nhân chắc là cảm thấy thoải mái, nhắm mắt muốn ngủ, mơ mơ màng màng dặn dò: “Ngươi ngoan một chút, về sau đừng làm gia không cao hứng.”

Hứa Việt nghĩ thầm ‘nhân gia ta còn chưa đủ ngoan sao?’ ngoài miệng lại ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Người bên cạnh còn lầu bầu: “Sẽ lập gia pháp, không nghe lời liền không cưới ngươi.”

Hứa Việt dở khóc dở cười, thư mời ngài đều đưa rồi, bây giờ nói vậy có phải muộn rồi không?. Tay xoa ấn càng thêm nhẹ: “Việt nhi nghe gia phân phó.”

Xem Vinh Hoán động tĩnh dần dần đình chỉ, y cũng dừng lại mát xa, dựa vào trên gối không dám động.

Vinh Hoán bổng lại lẫm bẫm gì đó, Hứa Việt dùng tay nắm tóc cuối xuống lắng nghe, nam nhân nhắc mãi: “Miệng, nhớ bôi dược.”

Hứa Việt đại bất kính sờ sờ đầu tóc của hắn, trong mắt chậm rãi nổi lên ý cười ôn nhu: “Vâng.”

———