Chương 1: Rời đi

Cuối năm, khắp nơi giăng đèn kết hoa.

Mùi khoai nướng thơm nức mũi, Chu Ngôn Thâm chọn củ thơm ngọt, to nhất cất vào túi, tránh bị gió lạnh thổi nguội.

Cậu đem mình bọc đến kín mít, nhưng tay chân vẫn lạnh như cũ, ở bên ngoài đứng một lát liền có chút chịu không nổi.

Chạy nhanh về nhà.

Mấy ngày trước Ngạn Tu Đồng gọi điện thoại cho cậu nói hắn được nghỉ phép.

Lần này nghỉ phép thời gian rất dài, lại thêm nghỉ đông, có thể nghỉ ngơi khoảng mười ngày.

Chu Ngôn Thâm làm một bàn đồ ăn chờ hắn.

Cậu vốn dĩ không biết nấu cơm, Ngạn Tu Đồng cũng là sát thủ phòng bếp, cậu không nỡ để hắn mỗi ngày ăn cơm hộp nên sờ soạng học nấu cơm, dần dần cũng có thể làm ra một bàn giống như đồ ăn.

Chu Ngôn Thâm gọi điện thoại cho Ngạn Tu Đồng.

Buổi sáng cậu đã gọi nhưng điện thoại báo bận.

Điện thoại vang lên nửa phút mới nhấc máy, Chu Ngôn Thâm hô ra tiếng, ngữ khí ngầm có ý chờ mong, “Anh đã trở lại sao? Cơm làm xong rồi, em chờ anh về ăn.”

Nghe Chu Ngôn Thâm nói, Ngạn Tu Đồng ngỡ ngàng một lúc.

Hắn mới từ bệnh viện ra, hộ lý chăm sóc Khâu Nghi đột nhiên xin từ chức, hắn gấp đến sứt đầu mẻ trán, tốn số tiền lớn mới mời được hộ lý mới.

Hoàn toàn đã quên việc về nhà.

Ngạn Tu Đồng có chút chột dạ, “Anh không về đâu.”

Hắn sợ Chu Ngôn Thâm tức giận, giải thích∶ “Xin lỗi, anh bận quá quên không nói với em.”

Chu Ngôn Thâm trầm mặc áp xuống cảm xúc dâng lên.

Cậu hơi hé miệng, đôi mắt có chút chua xót, “Vậy anh có về ăn tết không?”

Ngạn Tu Đồng do dự một chút, hộ lý mới tới không biết là người như thế nào, hắn lo lắng

Khâu Nghi không được chiếu cố tốt nên muốn quan sát mấy ngày, hơn nữa gần đây tình huống của Khâu Nghi không tốt lắm, hắn cần chiếu cố nhiều hơn.

Nhưng hắn lại không thể cùng Chu Ngôn Thâm nói thẳng ở lại đây vì Khâu Nghi, chỉ có thể lấy cớ, “Ngôn Thâm, công việc của anh bận quá.”

Ngay cả lấy cớ cũng không chịu nghĩ cái mới.

Chu Ngôn Thâm gian nan trả lời một câu “được”, ngắt điện thoại, đem điện thoại thả lại trong túi.

Cửa sổ ban công không đóng kín, từng luồng gió lạnh thổi vào, đến khi bị lạnh đến hắt xì cậu mới như có cảm giác, đem cửa sổ đóng lại.

Trên giá bên cạnh đặt một chậu hoa lan, lá cây đã có chút héo, rõ ràng chăm sóc đủ tốt nhưng mọc ra lại không khả quan.

Đây là do cậu cùng Ngạn Tu Đồng cùng mua từ chợ hoa mang về, khi đó Ngạn Tu Đồng không bận như bây giờ, có hứng thú rất lớn với việc nuôi hoa.

Nhưng bồn hoa lan kia mang về nhà Ngạn Tu Đồng cùng cũng chỉ chăm sóc qua vài lần, sau lại hoàn toàn làm lơ.

Hắn bận công tác, hoàn toàn không có thời gian vào thú vui chăm hoa này.

Chu Ngôn Thâm không biết chăm sóc hoa cỏ, chỉ có thể học theo giáo trình trên mạng, hao hết tâm tư, cuối cùng nuôi thành bộ dáng nửa chết nửa sống.

Tựa như đoạn tình cảm này, dù cho cậu cố gắng bao nhiêu, cũng không cách nào hồi sinh.

Đúng vậy, đoạn tình cảm này, sớm nên chặt đứt.

Chu Ngôn Thâm đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng nghĩ đến chuyện vĩnh viễn rời đi Ngạn Tu Đồng vẫn đau lòng không kiềm chế được.

Khoai nướng Ngạn Tu Đồng thích ăn đặt trong túi mang về đã nguội từ lâu.

Chu Ngôn Thâm một mình ăn cơm, sau đó thu thập chén đũa.

Đã qua thật lâu, cùng Ngạn Tu Đồng liên hệ càng ngày càng ít, Chu Ngôn Thâm cũng dần dần quen những ngày không có hắn.

Nhưng trong lòng cậu rõ ràng, cậu không phải không yêu, mà là giả vờ không thèm để ý, bằng không cậu đã sớm bị đối phương lạnh nhạt khiến cho thương tích đầy mình.

Có đôi khi cậu chất vấn chính mình, vì sao phải chấp nhất Ngạn Tu Đồng như thế?

Đáp án là không có đáp án.

Cậu ở tuổi 18 chân thành gặp gỡ Ngạn Tu Đồng, mỗi hành động của Ngạn Tu Đồng ở trong lòng cậu cắm rễ, dần dần trở thành bộ phận không thể vứt bỏ của cậu.

“Phanh” một tiếng.

Móc dán trong phòng bếp đột nhiên rớt xuống.

Cái này mua vào một lần cùng Ngạn Tu Đồng dạo siêu thị, móc dán hình mông lợn nhỏ.

Chu Ngôn Thâm thích mua những đồ vật dễ thương, cậu thích thêm một ít chi tiết nhỏ vào nơi ở, nhìn sẽ cảm thấy ấm lòng.

Ngạn Tu Đồng không thích, người này lạnh nhạt đơn điệu, phòng ở cực kỳ không thú vị.

Nhưng Chu Ngôn Thâm thích, hắn liền thỏa hiệp.

Nhưng hắn vẫn bình luận từ góc độ chủ nghĩa thực dụng∶ “Loại móc dán này không chắc chắn, không bao lâu khẳng định sẽ rơi xuống.”

Hiện tại móc dán này quả nhiên rơi xuống.

Giống như tình cảm của hai người họ, nhìn vẫn tốt, kỳ thật không bền chắc.

Chu Ngôn Thâm cười một tiếng, tuy cười nhưng trong mắt lại đầy bi thương.

Da cậu là màu mạch khỏe mạnh, môi cười, cho nên mặc dù bi thương cũng rất ít người có thể nhìn ra được.

Điều này giúp cậu che giấu yếu ớt, nhưng là cũng làm người khác cho rằng cậu là người khổng lồ không gì chặn được.

Nhưng cậu không phải người khổng lồ, cậu sắp bị ép đến suy sụp.

Cậu sao lại không biết Ngạn Tu Đồng ở bệnh viện chăm sóc Khâu Nghi?

Bọn họ bên nhau 9 năm, chỉ khi gặp chuyện của Khâu Nghi, Ngạn Tu Đồng mới từ chối cậu.

Chu Ngôn Thâm thích gọi phòng ở hai người cùng nhau mua là nhà, nhưng Ngạn Tu Đồng lại thường xuyên quên đây là nhà.

Hai ngày trước đêm 30, quét phòng sạch sẽ, Chu Ngôn Thâm mang hành lý rời đi.

Thủ tục từ chức đã làm xong, cậu không nói cho Ngạn Tu Đồng bởi vì Ngạn Tu Đồng khẳng định không đồng ý.

Hắn chính là người bá đạo như vậy, chuyện của mình không cho phép người khác quyết định, nhưng Chu Ngôn Thâm muốn làm cái gì nhất định phải được hắn đồng ý.

Chu Ngôn Thâm luôn nhân nhượng hắn.

Mấy năm nay cậu đều sống vì Ngạn Tu Đồng, nhưng hiện giờ, cậu không muốn.