Chương 1

“Không Không!” Nhậm Nhiêu vẫy vẫy tay với A Không đứng ở cửa trường đón mình, tâm tình vốn dĩ bực bội bởi vì đi học, khi nhìn thấy A Không, liền biến mất hết.

Nhậm Nhiêu là một nam Alpha, hiện tại đang học lớp ba, cậu bé đeo cặp sách chạy đến bên người A Không, theo thói quen nắm lấy tay A Không: “Không Không, hôm nay em thi đứng thứ ba đấy.”

Đôi mắt A Không sáng ngời: “Oa, Nhiêu Nhiêu thật là lợi hại.”

Nhậm Nhiêu đắc ý mà ngẩng lên đầu: “Không Không, buổi tối hôm nay ăn cái gì vậy?”

“Ăn cá chua ngọt, thịt kho tàu, cùng với hai món chay xào có được không? Hôm nay cũng chỉ có ba người ở nhà ăn cơm.” A Không giữ chặt tay nhỏ của Nhậm Nhiêu đi đến bên cạnh xe máy điện.

A Không cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm của trẻ em màu lam có in hình siêu nhân đeo lên đầu Nhậm Nhiêu, Nhậm Nhiêu ngoan ngoãn cài chặt mũ rồi ngồi ở phía sau xe máy điện.

Nhậm Nhiêu gật gật đầu, cũng không để ý việc có mấy người ở nhà ăn cơm.

Nhậm Nhiêu đang học tiểu học, là trường học quý tộc tư lập, học phí đắt đỏ, xung quanh đều là siêu xe đến đón con cái.

Xe máy điện của A Không ở một chỗ với mấy chiếc siêu xe kia có vẻ không hợp nhau, thật ra trong nhà có xe có tài xế, nhưng ngoại trừ A Không ra thì Nhậm Nhiêu không thích ai hết, dù sao đường từ trường học về nhà cũng không xa, A Không cũng không biết lái xe, mỗi ngày chỉ đơn giản dùng chiếc xe máy điện đưa đón Nhậm Nhiêu đi học.

“Chúng ta phải đi đến đường Bắc Ngải phía trước để mua đồ, ba Dư Miểu của em muốn ăn bánh mousse dâu tây ở đó.” A Không nói.

Nhậm Nhiêu ngẩng đầu lên, ra dáng đại nhân: “Ba ba thèm đến vậy ư.”

“Còn phải mua cho Nhiêu Nhiêu một cái Tiramisu.” A Không ngồi ở phía trước Nhậm Nhiêu cười nói.

Nhậm Nhiêu nuốt nuốt nước miếng, ôm lấy eo A Không: “Cũng mua cho Không Không một cái.”

A Không năm nay 27 tuổi, đây là năm thứ tám A Không sinh sống ở thành phố Thứ Năm. Cậu là quản gia của nhà Dư Miểu, Nhậm Nhiêu là đứa con trai Alpha của Nhậm Sùng Dương và Dư Miểu.

A Không vốn là người của thành phố Thứ Mười, thành phố Thứ Mười phát triển vô cùng lạc hậu phong kiến, mười sáu tuổi cậu đã bị ba mẹ bán cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi để kết hôn sinh con, vừa mới kết hôn liền cùng người đàn ông tới thành phố Thứ Chín làm công.

Sau đó bởi vì thành phố Thứ Chín xảy ra chiến tranh, cậu bị người đàn ông bán vào hội sở, là Ban Nam Độ cứu cậu, sau đó được anh Nam Độ đưa tới bên cạnh anh Dư Miểu làm bảo mẫu.

Sau khi anh Dư Miểu mang thai, bởi vì thành phố Thứ Chín có chiến tranh không an toàn, chồng của anh Dư Miểu là Nhậm Sùng Dương liền đưa anh Dư Miểu cùng cậu đi tới thành phố Thứ Năm.

...

Biệt thự của Nhậm Sùng Dương rất lớn, thợ trồng hoa, tài xế, bảo mẫu gì cũng có, bởi vì A Không vẫn luôn chăm sóc hai ba con Dư Miểu, hiện tại cũng coi như là quản gia nhỏ trong nhà, nói là quản gia, cũng chỉ là cái danh mà thôi, tính cách A Không quá mềm yếu, căn bản không quản được ai, cùng lắm chỉ xem như bảo mẫu riêng của hai ba con Dư Miểu.

Trước giờ cơm chiều, A Không ở trong phòng bếp nấu cơm, Nhậm Nhiêu lấy từ trong cặp sách ra bài thi đạt điểm tối đa đưa cho Dư Miểu.

Dư Miểu vừa ăn bánh mousse dâu tây, vừa tùy ý lật lật xem bài thi, không chút để ý khích lệ nói: “Giỏi lắm con trai, đúng là con của ta.”

So với bài thi điểm tối đa, Dư Miểu hiển nhiên càng để ý việc khi nào được ăn cơm hơn: “Không Không, tôi đã ngửi được mùi thơm của cơm rồi, khi nào mới được ăn cơm vậy? Tôi sắp đói chết rồi.”

A Không đáp: “Có ngay đây.”

Nhậm Nhiêu cất bài thi đi, đôi tay theo quy tắc đặt lên bàn, hai cái đùi lắc qua lắc lại ở trên ghế.

Vốn tưởng rằng chỉ có ba người ăn cơm chiều, ngay lúc sắp ăn cơm, Nhậm Sùng Dương đã trở về, hắn cởi bỏ cà vạt trên cổ đi nhanh đến bên cạnh Dư Miểu.

Dư Miểu dường như đã quen với việc này, sau khi hai người kết hôn, đặc biệt là mấy năm nay, công việc của Nhậm Sùng Dương nghiệp chuyển từ thành phố Thứ Chín về thành phố Thứ Năm, cho dù có muộn thế nào, Nhậm Sùng Dương cũng sẽ vội vàng về nhà để gặp vợ mình, đôi khi nói không về, kết quả tới giờ cơm hoặc trước khi đi ngủ, lại xuất hiện ở trong nhà.