Chương 11: Chuyện đêm qua

Sáng sớm hôm sau, bốn người dậy sớm vào khu nhà khách trung tâm ăn sáng.

Vương Duyệt đã trang điểm tinh xảo, vừa vào đại sảnh đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, một vài đồng chí độc thân còn ngo ngoe rục rịch muốn tiến lên làm quen, nhưng vừa thấy bên cạnh có hai anh chàng đẹp trai cao lớn, vừa mới kinh ngạc cảm thán về giá trị nhan sắc chói lói của 3 người xong, nhìn sang đã lại thấy Mạnh Nhạc Nhạc ở bên cạnh cực kỳ chướng mắt.

Mạnh Nhạc Nhạc không để ý những ánh mắt lung tung đó, chuẩn bị lấy một bát trứng hấp, cùng lúc đó, Lục Cảnh cũng duỗi tay định lấy, hai người thiếu chút nữa đã chạm vào nhau, Lục Cảnh chợt rụt phắt tay lại, còn suýt thì đánh đổ cả đĩa đang cầm.

"Sao vậy?" Vương Duyệt hỏi.

"Không... Không có việc gì... Anh hơi nóng thôi..." Lục Cảnh quay trở lại.

Mạnh Nhạc Nhạc thầm thở dài trong lòng, từ sáng nay, Lục Cảnh đã không dám nhìn mặt cô, cũng không dám nói chuyện, ngay cả đối với Vương Duyệt cũng bị mất tự nhiên, chỉ cần là người hơi để tâm đều sẽ phát hiện ra điểm bất thường của hắn, đặc biệt là......

Mạnh Nhạc Nhạc cũng cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Diệp rất rõ rệt, lúc đầu còn có gì đó như tìm tòi nghiên cứu, hiện tại đã hoàn toàn trở nên rét lạnh như băng, nếu nói trước kia ánh mắt của hắn là một mặt nước chẳng mảy may gợn sóng, thì hiện tại như đã hoàn toàn kết thành mặt băng lạnh lẽo.

Bốn người cơm nước xong xuôi, chuẩn bị xuống núi đón xe buýt, núi Khuynh Thành là một dãy gồm 3 ngọn núi lớn, hiện tại bọn họ đang ở ngọn núi tận cùng bên trong, nếu muốn xuống núi, hoặc là leo theo đường cũ quay về, hoặc là đi xe buýt. Phần lớn mọi người đều sẽ lựa chọn vế sau, không chỉ bởi nguyên nhân thể lực, mà nguyên nhân chính là đặc điểm cao cấp của xe buýt núi Khuynh Thành rất thuận tiện để ngắm cảnh sắc. Ngoại hình thì như xe buýt thông thường, nhưng lại cực kỳ hẹp, một hàng chỉ có 2 ghế ngồi, thật ra thiết kế như vậy không phải chỉ để ngắm cảnh, mà cũng vì ven đường đi có rất nhiều đường núi nhỏ hẹp, xe bình thường không thể thông qua.

Lộ trình cùng tuyến đường quay về của xe buýt cũng khác biệt, là một con đường riêng trải dài hết 5 khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã lớn của núi Khuynh Thành, còn có thể nhìn thấy một số động vật hoang dã tự nhiên.

Quy định chung là không được xuống xe, cũng không thể tự tiện đi lại, thời gian xe buýt chạy xuống núi là 5 tiếng đồng hồ.

Bốn người không có kinh nghiệm gì nên không đi sớm, lúc này đã có rất đông người xếp hàng chờ xe buýt, ngoại trừ Tiêu Diệp quen thói rời giường sớm rồi thu dọn mọi thứ xong xuôi, những người khác đều đang thu dọn hành lý trong nhà bạt, hiện tại đã là 10h, chờ khi tất cả trở lại dưới chân núi thì cũng sắp tối mất, bọn họ còn cần chuẩn bị cơm trưa nữa.

Mọi người bèn quyết định để Tiêu Diệp đi xếp hàng mua vé xe trước, Vương Duyệt mua đồ ăn, Mạnh Nhạc Nhạc cùng Lục Cảnh thì thu dọn hành lý.

"Anh còn biểu hiện rõ ràng như vậy, tất cả mọi người sẽ biết chuyện đêm qua hết đấy." Thừa dịp lúc dọn dẹp nhà bạt, Mạnh Nhạc Nhạc nhắc nhở Lục Cảnh.

Lục Cảnh giật mình kinh hãi, sau cơn hoảng loạn thì cuối cùng cũng dần khôi phục được suy nghĩ bình thường, cũng ý thức được hành vi của mình thất thường thế nào, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt đã là tơ máu vằn lên.

"Tôi.... rất xin lỗi...." Lục Cảnh từ nhỏ đã được tiếp thu sự dạy dỗ nghiêm cẩn, hơn nữa bởi vì trong nhà có anh trai, hắn chỉ cần trở thành trợ thủ cho anh trai là được, cứ tùy tiện chọn học một lĩnh vực làm sở trường là xong. Bởi vậy hắn cũng chưa từng liên quan đến những vấn đề ngầm ngặt quỷ quyệt, có thể nói bản thân hắn như trời quang trăng sáng, đứng đắn ngời ngời, mà chuyện xảy ra đêm qua đã là chuyện khác thường nhất đời này hắn từng làm. Vì thế Lục Cảnh trằn trọc cả một đêm, thậm chí từng nghĩ muốn nói cho Duyệt Duyệt rồi cầu xin tha thứ, chỉ là đến khi chân chính đối mặt với cô ta, hắn lại không tài nào mở miệng, Lục Cảnh cũng tự biết biểu hiện của mình quá rõ ràng, nhưng cũng lại không thể kiềm chế, mà đối với Mạnh Nhạc Nhạc, ngoài cảm thấy có lỗi ra hắn lại chỉ càng thấy áy náy.

-------------------------------------

Chờ đến khi hai người trở lại điểm xếp hàng, Mạnh Nhạc Nhạc nhạy bén nhận ra ánh mắt Tiêu Diệp nhìn cô còn càng lạnh hơn, nếu nói phía trước vẫn là hàn băng, thì giờ đã chính là cọc băng, không chỉ có lạnh, mà còn mang theo lệ khí.

Không đợi Mạnh Nhạc Nhạc tìm hiểu, xe buýt đã đến.

Loại xe buýt này có một vách ngăn ở chính giữa ngang thân xe, được treo rèm ngăn cách, mọi người đón xe khi đi đến vị trí đầu xe đều cần phải giữ yên lặng, nhỏ giọng nói chuyện, một là để bảo đảm tài xế không bị quẫy nhiễu, dù sao đây cũng là xe chạy đường núi, xảy ra chuyện gì đều rất nguy hiểm; hai là để tiện cho một số người có tuổi hoặc không khoẻ nghỉ ngơi.

Mà đám người trẻ tuổi hầu hết đều sẽ chọn ngồi ở phần toa xe đằng sau, có thể thoải mái nói chuyện đùa giỡn, người hai toa xe đều không làm phiền lẫn nhau, ai cũng vui vẻ.

Chờ đến khi bốn người lên xe, toa xe phía trên của xe buýt chỉ còn 2 chỗ trống, Vương Duyệt lại hay say xe, Lục Cảnh đau lòng cô ta, hai người tự nhiên ngồi ở phía trước, Tiêu Diệp cùng Mạnh Nhạc Nhạc đi xuống phía sau, ngồi ở vị trí khoảng hàng thứ 3 từ dưới đếm lên.

Chốc lát sau, xe buýt bắt đầu khởi hành.

Mạnh Nhạc Nhạc thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cô không hiểu sao rất để ý đến thái độ của Tiêu Diệp, muốn dò hỏi nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào, chẳng lẽ lại nói, "Tại sao ánh mắt anh nhìn tôi hôm qua vẫn còn vui vẻ, hôm nay lại lạnh như băng vậy?"

Thế này không khỏi quá tự mình đa tình sao, hơn nữa Mạnh Nhạc Nhạc cũng không dám chắc, liệu cảm giác ngày hôm qua có phải chỉ đơn thuần là ảo giác của mình hay không.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đang chăm chú dõi ra ngoài cửa sổ lại chợt chuyển dần nhìn sang khuôn mặt Tiêu Diệp.

Hai hành mày sắc như kiếm, con ngươi thâm thúy, sống mũi thẳng tắp, bờ môi no đủ, chỉ một biểu cảm tản mạn tùy ý của anh cũng đủ để các cô gái thét chói tai, mà thứ khí chất bởi vì tòng quân nên được mài giũa càng thêm quả quyết sắc bén kia, lại càng là thứ vũ khí chí mạng.

Một người như vậy, nhìn thấy anh cảnh giác khắc chế ngồi ngay bên cạnh mình, Mạnh Nhạc Nhạc đã có thể cảm giác được du͙© vọиɠ của bản thân dâng trào, một loại du͙© vọиɠ muốn làm người này phải thần phục.

Muốn thấy anh bởi vì du͙© vọиɠ mà phải điên cuồng giãy giụa... Không, anh hẳn sẽ không điên cuồng, cũng sẽ không sa đọa, có lẽ cũng sẽ chỉ kiềm chế tiếng kêu rên, ức chế lại hơi thở thô nặng. . . Chỉ vừa nghĩ đến những hình ảnh này, Mạnh Nhạc Nhạc đã cảm giác được toàn thân nóng lên.

Cô đột nhiên bỗng hiểu vì sao Quốc vương Nữ nhi quốc sẽ lại thích Đường Tăng đến không thể kiềm chế, một người như vậy, có thể nào không làm người khác sinh ra dã vọng.

Đáng tiếc, bản thân cô không có đủ can đảm để tiến tới, qua ngày hôm nay, coi như cả hai sẽ chỉ còn là những người xa lạ.

Xe buýt bon bon chạy, đột nhiên lại gặp phải bầy khỉ đuổi theo, xe bèn phanh gấp một cái, hành khách trong xe bỗng nháo nhào gà bay chó sủa.

Mạnh Nhạc Nhạc không ổn định được, theo quán tính đổ sang phía Tiêu Diệp.

Cô còn chưa kịp nghĩ xem có nên thừa cơ sờ soạng cơ bắp Tiêu Diệp một cái hay không, lại đã nhìn thấy trong con ngươi Tiêu Diệp lóe lên ánh nhìn kỳ lạ, cơ thể vội tránh khỏi cô như tránh virus.

Vì thế Mạnh Nhạc Nhạc bị đập vào tay ghế giữa 2 người một cú rất mạnh.

Mạnh Nhạc Nhạc đau muốn khóc, nhưng so với cơn đau, điều làm cô càng khó chịu hơn chính là hành động tránh cô như tránh tà của Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp nâng tay lên, miệng hơi mấp máy, nhưng vẫn không nói gì, bầu không khí giữa hai người bỗng âm thầm lan tràn sự yên lặng đến ngột ngạt.

Hàng ghế phía trước bọn họ là một đôi bạn thân, hai người đang mở video vừa xem vừa bình luận hăng say, hàng ghế sau là một đôi tình nhân, anh chàng trêu đùa làm cô gái cười đến rung cả người, tất cả khung cảnh hoạt bát xung quanh lại càng làm nổi bật lên sự ngột ngạt vô thố giữa bọn họ.

"Đinh, nhiệm vụ tức thời: Trong vòng 3h thu được điểm thuộc tính từ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tiêu Diệp.

Phần thưởng nhiệm vụ: Thu hoạch được điểm thuộc tính +5, Âm nguyên đan x 1 viên."

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, không ngờ còn có nhiệm vụ tức thời, mà phần thưởng còn rất phong phú, tác dụng của viên Âm nguyên đan thì cô cũng đã biết rồi, để mua nó cần đến 15 điểm thuộc tính lận. Cũng tương đương với việc phần thưởng của lần này là 20 điểm thuộc tính. Thậm chí không cần tính điểm thuộc tính thu được thì phần thưởng nhiệm vụ lần này đã có thể coi là cực kỳ phong phú.

Nhưng nhiệm vụ này. . . Tiêu Diệp vốn là người có tự chủ cực cao, hiện tại anh tránh cô còn không kịp, chỉ sợ khó có thể hoàn thành.

Trong đầu Mạnh Nhạc Nhạc lóe lên thời gian đếm ngược của nhiệm vụ tức thời, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạnh Nhạc Nhạc cắn răng một cái, thừa dịp lúc xe buýt rẽ một khúc cua, lại đổ về phía Tiêu Diệp.

Lần này Tiêu Diệp không tránh đi nữa, mà dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn trào phúng.

Mạnh Nhạc Nhạc đang cúi đầu nên vẫn chưa phát hiện ra, vừa dựa vào người Tiêu Diệp, cô lập tức cảm nhận được hơi thở nam tính bủa vây làm mình chợt bối rối không biết nên xuống tay từ đâu, còn định thử đặt tay lên bắp đùi rắn rỏi của Tiêu Diệp thăm dò.

"Cô còn như vậy...." Tiêu Diệp dừng lại, dường như cũng thấy hơi khó để mở miệng.

Mạnh Nhạc Nhạc ngẩn người, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên nửa câu còn lại, bỗng như vừa bị ai vả cho một bạt tai, chật vật không thôi, cô vội thu tay lại muốn ngồi dậy.

Nhưng không khéo chính là, xe buýt lại phanh gấp.

Mạnh Nhạc Nhạc một lần nữa bị đập trở về trong lòng Tiêu Diệp, vì để ổn định thân thể, tay cô còn đang ấn vào bộ phận nào đó không thể miêu tả.

(#sa: Bà tả vl từ chương 1 đến h rồi :)))) )


"Hm..." Tiêu Diệp không nhịn được hơi kêu ra tiếng, nơi bị ấn vào kia đang nhanh chóng phồng lên.

Mạnh Nhạc Nhạc không hiểu sao bỗng cảm thấy rất thành tựu, cô không nhịn được nghĩ, không phải anh mỉa mai tôi lắm sao? Không phải anh định nói tôi thiếu đàn ông lắm sao? Nhìn anh thì cao cao tại thượng lắm, nhưng không phải giờ cũng bị du͙© vọиɠ ảnh hưởng đấy sao?

Loại cảm giác như có thể khống chế du͙© vọиɠ của Tiêu Diệp bỗng chốc làm Mạnh Nhạc Nhạc sa đọa, cô chợt đổi từ ấn thành xoa nắn lên.

Tiêu Diệp siết chặt tay, đỡ lấy bả vai Mạnh Nhạc Nhạc muốn đẩy cô ra.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng nhìn ra động tác của Tiêu Diệp, cô ngược lại nương theo động tác của Tiêu Diệp mà đứng dậy, vừa hạ tay ghế chắn giữa 2 người xuống, vừa nhân cơ hội ngồi xuống đùi Tiêu Diệp.

Mặt mũi chó má gì, cô không thèm nữa, hiện tại cô chỉ muốn nhìn người đàn ông này sa đọa cùng mình.

Mạnh Nhạc Nhạc nhằm vào đôi môi Tiêu Diệp, hung hăng đè trên mặt anh cắn xé, tựa như đang trả thù lại sự lãnh đạm cùng khinh thường vừa nãy của anh, hai tay càng làm càn tìm xuống dưới háng Tiêu Diệp, kéo khóa quần jean, móc từ trong qυầи ɭóŧ màu trắng ra món đồ khổng lồ kia.

Thứ kia còn chưa hoàn toàn cương cứng mà đã cứng rắn to hơn kích cỡ người thường, lúc này nó nóng hừng hực, gân xanh chạy dọc thân giật giật, tựa như đang kiềm chế, cũng tựa như đang kêu gào muốn được giải thoát.

Tiêu Diệp rất khó chịu, anh muốn đẩy người trước mắt ra, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân: Đây không phải là một người đàn bà đơn thuần.

-------------------------------

Buổi sáng khi mấy người đi ra, Tiêu Diệp đã phát hiện được cảm giác dị thường của mọi người, đặc biệt là Lục Cảnh: bài xích, áy náy, chột dạ, đặc biệt là luống cuống tay chân khi đối mặt với Mạnh Nhạc Nhạc.

Anh bỗng chưa từng thấy hận khả năng trinh sát của chính mình đến thế, vì nó đã làm anh dễ dàng đoán ra được tình huống đêm qua ——— vì dược tính phát tác mà Lục Cảnh đã xảy ra quan hệ với Mạnh Nhạc Nhạc, có thể do nhận lầm, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc có tự nguyện hay không thì còn chưa biết.

Bỗng chốc, trong lòng Tiêu Diệp thấy cực kỳ khó chịu, như vừa bị người đâm một dao đau đớn.

Anh vẫn bình tĩnh ăn cơm, xếp hàng, chờ đợi, bình tĩnh tự nói với bản thân, có lẽ mình đã suy luận sai rồi, có lẽ mọi việc không đến mức nghiêm trọng như vậy.

Chờ Vương Duyệt đi mua đồ ăn trở về, anh bắt đầu nói bóng nói gió dò hỏi, chỉ mới giở chút công phu nói mấy câu, đã lại nhận được đáp án như đẩy bản thân thêm vào vực thẳm.

Vương Duyệt nói trước khi ngủ Mạnh Nhạc Nhạc hơi cảm nên sợ gió, không muốn ngủ ở vị trí bên ngoài nên đổi lều trại với cô ta.

Tiêu Diệp đã không thể lừa gạt bản thân được nữa, tình huống so với trong tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn.

Thậm chí đến cả Tiêu Diệp bình thường chẳng mấy khi gặp phải những mưu hèn kế bẩn, giờ lại không nhịn được mà hoài nghi, có khi rượu được đưa cho bọn họ tối qua cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, phải biết rằng để hối lộ rồi giật dây một nhân viên phục vụ tiếp rượu trên núi là một việc đơn giản cỡ nào.

Gần như anh đã có thể xác định, Mạnh Nhạc Nhạc là tự nguyện, thậm chí còn có thể là chủ động thiết kế nên cái bẫy này.

Anh đã nhìn người sai mất rồi, đây là một ả đàn bà giỏi bày mưu tính kế, không từ thủ đoạn.

Tiêu Diệp không muốn nhìn cô nữa, muốn mạnh mẽ đẩy người con gái lúc này đang ngồi trên đùi mình, vỗ về chơi đùa bộ phận trọng yếu của mình ra, nhưng đến khi nhìn thấy hành vi lớn mật này cùng thân thể run rẩy và ánh mắt khẩn cầu kia của cô rất không thích hợp, anh lại sinh ra sự không đành lòng.

Sao cô có thể công khai gạ gẫm anh như thế sau khi đã trăm phương ngàn kế giăng bẫy Lục Cảnh?

Tiêu Diệp có thể cảm nhận được xúc cảm sôi trào thẳm sâu trong nội tâm, đã biết cô phát sinh quan hệ cùng thằng đàn ông khác, nhưng tại sao anh vẫn không thể áp được nỗi lòng này xuống?

Là nỗi không cam lòng cùng đố kị.

--------------------------------