Chương 31: Coi đây là khởi đầu

Ngay khoảnh khắc Phương Tu bắn vào trong cơ thể, bên tai Mạnh Nhạc Nhạc liền có tiếng "tích" vang lên.

"Đã nạp năng lượng, khởi động Hệ thống."

Mạnh Nhạc Nhạc lập tức bắt đầu xem xét, lúc này mới hiểu vì sao lại xuất hiện tình huống không đủ năng lượng.

Nhiệm vụ với Hartree còn chưa đạt được điểm số, còn đang nợ Hệ thống đầm đìa, lúc ấy Nhạc Nhạc chỉ còn 4 điểm thuộc tính, làm với Lục Vị lần đó được 5 điểm, nhưng xuyên cùng người khác lại yêu cầu trả đến 10 điểm thuộc tính, thành ra đương nhiên xuất hiện vấn đề không đủ năng lượng rồi.

Hiện tại bởi vì Phương Tu là lần đầu tiên, bởi vậy được 10 điểm thuộc tính, bổ sung cho lần xuyên trước thì còn thừa 9 điểm.

Vấn đề Hệ thống đã được giải quyết, Mạnh Nhạc Nhạc cũng yên tâm hơn nhiều.

Hai ngày sau, đã lại tích cóp được đến 19 điểm thuộc tính (nơi này tỉnh lược 3000 chữ • mọi người đều biết • không thể miêu tả 🙃🙃)

Mạnh Nhạc Nhạc hàm hồ giải thích với Phương Tu rằng đã có thể trở về, hai người ôm nhau, cảm thụ thân thể phân rã rồi lại tái hợp, giây lát sau đã trở về căn phòng chật hẹp lúc trước.

Phương Tu ôm lấy người con gái thật chặt, trong lòng lại là ngổn ngang trăm mối.

Anh đã từng nghĩ, nếu vĩnh viễn không thể trở về, vậy hai người có thể cứ thế nương tựa lẫn nhau mà sống.

Anh sẽ chăm sóc chu đáo cho cô, mà cô cũng có thể dựa vào anh, chưa chắc đã không được hạnh phúc.

Anh cũng từng nghĩ tới, nếu có một ngày có thể xuyên trở về, mà Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn chỉ trở về một mình, anh cũng sẽ không trách cô.

Dù sao bí mật lớn như vậy không phải thứ mà ai cũng có thể không động tâm không lo lắng. Cách tốt nhất đương nhiên là nên cắt đứt mọi hậu họa.

Thậm chí, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rằng sẽ bị bỏ lại.

Mỗi ngày khi rời đi, anh đều nghĩ, nếu lúc quay về lại thấy sơn động không một bóng người, tìm thế nào cũng không thấy cô, vậy nhất định phải coi như cô đã gặp nguy hiểm nào đó. Hai người bị lạc nhau trong rừng rậm không thể liên lạc với nhau, cô chắc chắn cũng đang sốt ruột tìm kiếm anh, chắc chắn rằng cũng rất cần anh...

Như vậy, mỗi ngày anh cũng đều sẽ tìm kiếm cô, cứ việc sốt ruột, cứ việc lo lắng, nhưng tốt xấu gì anh cũng sẽ có động lực để sống tiếp.

Nhưng anh không thể ngờ, biết bao lo lắng rối rắm này, đến lượt cô lại chẳng thành vấn đề gì hết.

Cô không khó nghĩ, cũng chẳng ép anh phải thề, hoặc dùng thủ đoạn nào đó khống chế.

Anh cũng tin tưởng, người có được thứ vũ khí siêu việt như cô, chắc chắn cũng có những thứ khác để khống chế một người.

Phương Tu một lần nữa cảm thấy may mắn bản thân đã không thích lầm người, rằng người con gái này thật sự đáng giá.

Anh kề sát đầu cô, gằn từng chữ một nói:

"Anh sẽ không nói cho bất cứ ai khác, anh lấy cả sinh mệnh để thề với em."

--------------------------------------------

Tuy rằng ở Dị thế giới đã 27 ngày, nhưng ở thế giới hiện thực còn chưa quá 40 phút, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, bên ngoài vẫn còn có người đang tìm kiếm Mạnh Nhạc Nhạc.

Nhưng dưới sự trợ giúp của Phương Tu, những kẻ này căn bản chỉ là chuyện nhỏ.

Hai giờ sau, Mạnh Nhạc Nhạc đã về tới chung cư, lúc này cô mới phát hiện hóa ra Phương Tu ở ngay phòng sát vách.

Hai người chào tạm biệt xong, Mạnh Nhạc Nhạc về chung cư bắt đầu tắm rửa, trong lòng thầm cảm khái, vẫn là xã hội hiện đại tốt bao nhiêu, điều kiện cuộc sống thời nay mới tuyệt vời biết bao.

Tắm rửa xong, Mạnh Nhạc Nhạc mở ra bảng thuộc tính Hệ thống đã lâu không xem, có thêm 9 điểm thuộc tính, cô đơn giản chia ra thêm cho da thịt, sáng trong, trắng hồng. Hạn sử dụng một viên Âm nguyên đan cũng vừa tới, Mạnh Nhạc Nhạc bèn tiếp tục dùng nốt viên được khen thưởng từ nhiệm vụ tức thời với Tiêu Diệp lần trước.

Thuộc tính liền biến thành:

Họ tên: Mạnh Nhạc Nhạc

Tuổi: 25

Đánh giá cấp bậc thuộc tính: (Các thuộc tính đạt 40 điểm là cấp bậc "Trung Bình"; 80 điểm là cấp bậc "Nữ Thần")

NGOẠI HÌNH ——

Da thịt: 33

Sáng trong: 33

Trắng hồng: 33

Tỉ lệ ngũ quan: 50

DÁNG NGƯỜI ——

Cân nặng: 40

Ngực: 50

Tỉ lệ: 37

BỘ PHẬN RIÊNG TƯ ——

Chặt chẽ: 70 (giả)

Nước nôi: 70 (giả)

Mềm mại: 40 (giả)

Năng lực hút kẹp: 60 (giả)

Điểm thuộc tính còn thừa: 0

Điểm thuộc tính còn nợ: 30 (Trong 6 tháng phải trả hết)

Đánh giá cấp bậc giá trị nhan sắc: B

Đánh giá cấp bậc học thức: B-

Tổng hợp đánh giá cấp bậc: B

Trang bị: Âm nguyên đan ( hiệu quả 15 ngày )

Thật ra cũng không có biến hóa gì quá lớn, nhưng Mạnh Nhạc Nhạc lại cảm thấy bản thân đã có biến hóa không nhỏ, cũng không thể nói rõ là nơi nào, nhưng cứ có cảm giác đã không giống trước.

------------------------------------------

Ngày kế tiếp, Mạnh Nhạc Nhạc lại bắt đầu làm thêm 3 Nhiệm vụ trải nghiệm tương đối đơn giản, tham khảo một vài phương pháp tính toán và kết cấu mô hình.

Đương nhiên thời gian trong nhiệm vụ không hề ngắn, nhưng trong quá trình này, Mạnh Nhạc Nhạc cũng được tiếp xúc với càng nhiều kiến thức phong phú, chi tiết vấn đề đã dần được làm rõ. Cũng càng có thêm hiểu biết đối với hạng mục của mình.

Sau khi kết thúc chuỗi Nhiệm vụ, đống điểm thuộc tính thiếu nợ Hệ thống cũng đã hoàn toàn thành toán xong.

Mạnh Nhạc Nhạc tiến hành sửa sang lại tất cả quan điểm cùng tư liệu hiện có, còn chưa kịp hoàn thành thì điện thoại đã vang lên, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói vốn trong trẻo nhưng lúc này lại lạnh băng của Tề Ngọc.

"Cuộc họp lần này mà cô còn không đến thì về sau cũng khỏi cần đến nữa."

-

Khi Mạnh Nhạc Nhạc đến thì cuộc thảo luận đã bắt đầu.

Lần thảo luận này sẽ quyết định cả vấn đề phân chia tài nguyên cho các đoàn đội cho sang năm, phải biết rằng, kinh phí mỗi năm trường học phê chuẩn cấp cho một team cùng thời gian sử dụng phòng thí nghiệm là có hạn.

Bên trong một đội cũng có nhiều người, mà nhiều người là tài nguyên được phân chia sẽ ít đi.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng từng ở trong team có nhiều người, nhưng đến hôm nay, tài nguyên của cô đã bị rút sạch gần như chẳng còn gì.

Thậm chí, nếu cô không đoán sai, có khả năng cực lớn hôm nay cô sẽ bị cắt suất, một hạng mục bị bỏ, vậy những nghiên cứu viên sẽ phải nhập sang các hạng mục khác để trợ giúp, trở thành một chân chạy việc chỉ được sai những việc vặt vãnh.

Cuộc họp thảo luận cực kỳ kịch liệt, chốc lát sau, quả nhiên đã nhắc tới cô.

"Giáo sư, có vài hạng mục của một số nghiên cứu sinh cứ dậm chân tại chỗ mãi không thấy tiến triển, còn tốn kém rất nhiều tài nguyên, không biết có nên tiến hành xử lý những hạng mục này không?" Người lên tiếng chính là Mộc Thư Nhan, cô ả đã chỉ thiếu nước nói trắng ra muốn cắt đứt hạng mục của Mạnh Nhạc Nhạc.

Tề Ngọc im lặng hồi lâu, nhìn lướt qua từng hàng sinh viên thấy được Mạnh Nhạc Nhạc. Đối với sinh viên này, kỳ thật hắn cũng cực kỳ thất vọng.

Ngay từ trong lúc còn học khóa chính quy, thành tích của Mạnh Nhạc Nhạc đã rất ưu việt, cũng từng phát biểu hai bài luận văn. Được trực tiếp bảo đảm thành nghiên cứu, đến cô cũng không biết, chính Tề Ngọc đã từng chỉ đích danh muốn cô nghiên cứu.

Kỳ vọng Tề Ngọc dành cho cô quả thực rất cao. Tuy khi giao cho cô hạng mục Đá kim cương này hắn cũng không quá trông cậy sẽ có được kết quả gì, vì hắn cũng biết, đây không phải hạng mục mà một nghiên cứu sinh có thể hoàn thành.

Thứ hắn muốn là mài giũa cho tính tình của Mạnh Nhạc Nhạc một chút, càng quan trọng hơn, là hạng mục này kế tiếp sẽ được hợp tác với một ngôi trường quốc tế cực kỳ đẳng cấp.

Hắn muốn đẩy Mạnh Nhạc Nhạc lên làm người đi hợp tác, rồi từ đó tiếp xúc đến những tiềm năng học tập nghiên cứu cao cấp nhất.

Nhưng mà hắn cũng không nói kỹ càng về kế hoạch cho Mạnh Nhạc Nhạc.

Giữa hai người cũng nảy sinh đủ loại tình huống khác nhau, vấn đề của hạng mục mà Mạnh Nhạc Nhạc đề cập tới thật ra rất chính xác, kế tiếp là có thể để cô tiến vào giai đoạn hợp tác với trường quốc tế. Nhưng ngay tại thời điểm này vẫn đang trong giai đoạn cần bảo mật, Tề Ngọc không thể nói rõ, chỉ có thể để Mạnh Nhạc Nhạc làm các nghiên cứu cơ sở trước.

Mà Mạnh Nhạc Nhạc lại chẳng hề biết những việc này, cô cự tuyệt làm mấy thứ Tề Ngọc giao cho, cứ khăng khăng phải làm những thứ râu ria khác.

Thành ra cô khư khư cố chấp, cứ đâm đầu vào những vấn đề mình làm mãi không ra thành quả đến chảy máu đầm đìa.

Tề Ngọc còn không kịp khuyên bảo Mạnh Nhạc Nhạc, lại đã phát hiện cô sinh viên này cứ như đã đổi thành người khác, có thể do đã có thành kiến với hắn, mà mở họp không thấy đến cũng không thấy xin nghỉ.

Hắn cũng từng nói bóng nói gió dò hỏi, tất cả mọi người lại tỏ vẻ chẳng thấy Mạnh Nhạc Nhạc có lòng nghiên cứu khoa học gì cả, hẹn cô đến phòng thí nghiệm cũng không thấy đi, thông báo cô có buổi họp cũng không thấy tới, đến cả lên lớp cũng không thấy lên. Rõ ràng là trạng thái định qua loa tốt nghiệp cho xong.

Dần dà, Tề Ngọc mất hết hy vọng với sinh viên này, một sinh viên còn không thèm đi nghe giảng, không thể nào là người để giao cho một hạng mục hợp tác với quốc tế được.

Tề Ngọc đã bắt đầu suy xét đến những người khác

Nhưng mà hôm nay trước khi mở họp, Tề Ngọc bỗng mở lại những báo cáo Mạnh Nhạc Nhạc từng giao, tất cả đều vừa tỉ mỉ lại cực kỳ sống động.

Hắn đột nhiên nghĩ đến một sinh viên đã từng nỗ lực đến thế, rõ ràng là một người luôn hướng nội mà lại dám vì hạng mục đứng lên khắc khẩu với hắn. Nghĩ đến đôi mắt trong trẻo sáng rực kia, hắn lại không khỏi muốn gặp cô lần nữa, cho cô một cơ hội nữa.

"Mạnh Nhạc Nhạc, cô đã làm báo cáo với hạng mục của mình chưa?" Tề Ngọc hỏi.

Đồng tử Mộc Thư Nhan co rụt lại, tại sao đến giờ mà giáo sư vẫn cho con ả xấu xí này một cơ hội nữa, tại sao chứ?

Nhưng cũng chẳng sao, mình đã có thể kéo cô xuống một lần, vậy cũng có thể dẫm cô xuống bùn đen một lần nữa.

Cô ta bèn nháy mắt ra hiệu cho Lý Manh ở bên cạnh.

Lý Manh quả nhiên hiểu ý.

"Thưa thầy, bạn Mạnh Nhạc Nhạc căn bản không hề làm thực nghiệm, nào có tiến triển gì."

Tề Ngọc không thèm để ý đến cô ta, chỉ bình tĩnh nhìn Mạnh Nhạc Nhạc.

Mạnh Nhạc Nhạc đứng dậy, đi lên bục giảng, trong mắt đám người phía dưới có một nửa đều hàm chứa vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, trong mắt một nửa còn lại có chút không đành lòng cùng áy náy.

Mạnh Nhạc Nhạc nghĩ, coi như đây là khởi đầu đi.

Lần đầu tiên, cô ở trên con đường nghiên cứu khoa học này, cất lên tiếng nói của chính mình.

"Đề tài hôm nay tôi muốn nói là về: Đá kim cương cùng Nguyên lý tính toán đầu tiên."

Vừa nghe đến cái đề tài này, Tề Ngọc không khỏi hơi tức giận, đã là cơ hội cuối cùng mà cô vẫn muốn liều mạng chết cùng thứ này sao. Đề tài này, cho dù chính hắn cũng thấy rất khó có thể nói ra được điều gì nữa là.

Lý Manh càng khoa trương hơn, bật lên cười gằn, đúng là không biết tự lượng sức mình, gàn dở ương bướng.

Mộc Thư Nhan cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, cô ta vừa rồi còn thấy sợ con ranh xấu xí này sẽ thỏa hiệp, nghe theo phương hướng của Giáo sư, rồi Giáo sư lại mềm lòng nâng đỡ nó.

Quả nhiên không uổng phí công phu cô ta đã bỏ, không ngờ con hâm này không chỉ xấu, mà còn ngu nữa, mắt mũi cũng chẳng biết nhìn rõ thời thế ra sao.

Mạnh Nhạc Nhạc không thèm để ý đến vẻ mặt của mọi người, cô từ từ giảng giải, từ nguyên lý đến kết cấu, từ lý luận đến thực nghiệm, nói năng lưu loát suốt một giờ cũng chưa xong.

Tất cả mọi người ở đây, từ trào phúng đến khinh thường, lại đến kinh ngạc sửng sốt, cuối cùng đều là không thể tin nổi, chỉ biết há hốc mồm.

Mộc Thư Nhan cắn chặt hàm răng, những phần phía sau, dù cho cô ả có là tiến sĩ ưu tú cũng đã nghe không hiểu.

Cô ta thực sự hy vọng Mạnh Nhạc Nhạc chỉ đang nói bừa, nhưng cứ xem dáng vẻ Tề Ngọc liên tục gật đầu khẳng định là đủ biết, con nhà quê này, con nhà quê này không ngờ đã thật sự làm được.

Cô ta chỉ hận không thể xé xác Nhạc Nhạc ngay tại đây, người khác tuy không rõ vì sao cô ta lại nhằm vào một tân nghiên cứu sinh như thế, nhưng cô ta thì biết, cái hạng mục này Giáo sư vốn muốn hợp tác cùng một trường quốc tế cực kỳ đẳng cấp.

Đây là một cơ hội cực lớn.

Cơ hội tốt như vậy, vốn tưởng rằng mình có thể nắm chắc, a ngờ Giáo sư lại đi giao cho một tân sinh, chẳng lẽ cô ta đã dùng hết biện pháp vẫn là để may áo cưới cho người khác sao? Không, cô ta không phục.

Mộc Thư Nhan bắt đầu đặt câu hỏi, vấn đề hỏi đều cực kỳ khó trả lời, hoặc yêu cầu phần tính toán cực lớn, hoặc là một vài khía cạnh đã được công nhận là không có cách nào giải quyết.

Nhưng không thể ngờ chính là, Mạnh Nhạc Nhạc lại có thể đưa ra câu trả lời đầy đủ, Mộc Thư Nhan nghiến răng, ý bảo Lý Manh tiếp sức.

Lý Manh lập tức hiểu, cũng mở miệng chất vấn.

"Tính toán này đúng là rất khá, nhưng cô còn chưa một lần đến phòng thực nghiệm, nhẽ đây thật sự là do cô làm? Không phải đã cầm thứ gì của người khác rồi đấy chứ?"

Ánh mắt Mộc Thư Nhan sáng lên, đúng rồi, cứ chụp cho cô cái mũ đạo văn xem nào, xem cô còn có thể làm sao?

Mạnh Nhạc Nhạc không thèm để ý đến Lý Manh, mà trực tiếp đưa báo cáo cho Mộc Thư Nhan, nói.

"Cô cứ tùy tiện đổi một số."

Mộc Thư Nhan khẽ cắn môi, dù cái tính toán này đã có mô hình, nhưng cũng cần phải dùng máy tính để tiến hành mô phỏng, chứ chẳng lẽ cô còn có thể tính nhẩm chắc? Không, không thể nào, ánh mắt cô ta đã càng thêm hung ác.

"588.75nm, 1.257" Cô à liền nói ra một số lẻ cực kỳ khó tính, đến ngay cả Tề Ngọc cũng phải nhíu mày.

"329.5"

"329.5"

Mạnh Nhạc Nhạc cùng Tề Ngọc gần như đồng thời mở miệng, Tề Ngọc kinh ngạc nhìn Mạnh Nhạc Nhạc chăm chú, bản thân hắn có thể tính ra là vì đã có vô số kinh nghiệm.

Năm đầu tiên hắn nhập học ở M.I.T*, khi làm việc với các giáo sư đã phải tính toán liên miên bất tận. Không ngờ Mạnh Nhạc Nhạc chưa được trải qua cách huấn luyện theo hệ thống nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể làm được.

Mộc Thư Nhan còn muốn tiếp tục nói thì đã bị Tề Ngọc cát ngang.

"Đủ rồi." Tề Ngọc quét mắt nhìn lại đám người ở đây, tuy hắn say mê nghiên cứu khoa học không màng đến thế sự, nhưng lúc này xem như đã đủ hiểu, cái đoàn đội này rõ ràng có nhằm vào Mạnh Nhạc Nhạc. Không những thế, hiện tại còn định vu oan giá họa cho cô.

Có thể nhanh chóng tính toán như vậy là có thể thấy được họ tự hiểu biết cực kỳ tinh tường về hạng mục của mình. Hơn nữa Mạnh Nhạc Nhạc đã giảng giải cùng trả lời vô cùng tỉ mỉ, còn có cả quá trình tư duy tự hỏi. Đây căn bản không phải thứ có thể sao chép được.

Vậy xem ra, chỉ sợ những gì mình từng nghe nói trước kia đều không thể tin.

Tề Ngọc nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc vẫn yên lặng đứng đó, thầm thở dài trong lòng.

Có lẽ, mình đã quá thiếu sót về sinh viên này rồi.

===========================