Chương 48: Bị ép vào góc xe buýt giở trò đồϊ ҍạϊ

Về chuyện anh tỏ tình, Mạnh Nhạc Nhạc không thể đưa ra đáp án ngay lúc này.

Trong lòng Tiêu Diệp tuy có chút thất vọng, nhưng anh cũng biết mình không thể bức ép cô ngay trong một lần.

Hai người bắt đầu thương lượng xem phải làm thế nào để trở về, Hệ thống chỉ nói cần phải đánh thức, nhưng lại không nói rõ phương pháp.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng chỉ có thể đoán.

"À, đại khái là, anh giao ý thức của mình cho em..."

"Ý thức?"

"Chính là tất cả tình cảm, nhận thức cùng ý chí của anh." Mạnh Nhạc Nhạc cũng không thể nói rõ mấy thứ mơ hồ rất cảm tính này.

Hai người thảo luận thêm chốc lát nhưng vẫn không thu hoạch được gì, giao ý thức ra vẫn chưa đủ, còn cần hai người bảo trì tần sóng giao thoa.

Điều này thật sự quá khó.

--------------------

"Thật ra.... Cảm giác của anh lúc này và lúc nãy không giống nhau lắm." Tiêu Diệp tinh tế cảm nhận trong chốc lát mới nói.

"Lúc trước chỉ có một mình anh ở đây, còn không thể khống chế, chỉ có thể đi theo cốt truyện. Nhưng hiện tại anh lại có cảm giác, chỉ cần anh muốn làm cái gì là có thể làm được cái đó."

Vừa nói Tiêu Diệp vừa dắt tay Mạnh Nhạc Nhạc, anh thoáng chuyển ý nghĩ, hoàn cảnh xung quanh đã từ núi lớn biến thành cao ốc, lại vung tay lần nữa, nhật nguyệt sao trời, mây mưa sương mù đều có thể lập tức biến hóa theo ý anh.

Chà, Mạnh Nhạc Nhạc thầm hâm mộ.

Ý thức cũng tương đương như một khoảng trời của riêng mỗi người.

Tình huống hiện tại một mặt cũng thuyết minh Tiêu Diệp đã đi ra khỏi khốn cảnh trong ý thức, mặt khác cũng chứng minh: Ý thức của Tiêu Diệp phi thường mạnh mẽ.

Dưới tình huống không được huấn luyện mà đã có thể hoàn toàn khống chế ý thức, người như vậy nếu đi theo hướng tu tiên, đó sẽ chính là thiên tài siêu cấp.

Cũng chính là việc ý thức hỗn loạn đã được giải quyết, còn cần thêm ít kí©h thí©ɧ, có lẽ cũng có thể thử kí©h thí©ɧ sự vận động trên vỏ đại não xem sao.

Không thể không nói, tài xế già Mạnh Nhạc Nhạc lúc này chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp.

Mà càng nghĩ lại càng thấy... hợp lý mới chết.

Tìиɧ ɖu͙© có thể kí©h thí©ɧ đến vỏ đại não, hơn nữa trong lúc làʍ t̠ìиɦ cũng có thể làm ý thức giao thoa, thậm chí dung hợp.

----------------------

Tiêu Diệp nghe xong Mạnh Nhạc Nhạc nói, không khỏi nhướng mày.

"Cho nên, em không muốn cho anh thân phận, nhưng lại muốn làʍ t̠ìиɦ với anh?.... Đây là..." Cẩn thận ngẫm lại một số từ ngữ hot trend gần đây, Tiêu Diệp rốt cuộc cũng nhớ ra.

"CᏂị©Ꮒ dạo?"

"Khụ..... Khụ..." Mạnh Nhạc Nhạc bị sặc, người này sao còn biết cả từ "cᏂị©Ꮒ dạo" nữa, nhưng không để cô trả lời, Tiêu Diệp đã tiếp tục mở miệng.

"Cũng được thôi, anh biết em làm vậy chỉ để cứu anh, anh hẳn nên cảm ơn em mới đúng.... Em muốn làʍ t̠ìиɦ thế nào, dã ngoại hay trong nhà? Cần anh phải phối hợp ra sao?"

! ! !

Nào có ai nghiêm trang thảo luận loại vấn đề này như anh chứ?

Dù Mạnh Nhạc Nhạc từ trước đến nay đều khá phóng khoáng về phương diện này thì cũng phải đỏ mặt, cô hoài nghi Tiêu Diệp đang cố ý, nhưng nhìn dáng vẻ người đàn ông ngoài nghiêm túc thì cũng chỉ có nghiêm túc kia lại không giống cho lắm.

Mạnh Nhạc Nhạc thầm mặc niệm, đây đều là vì mạng sống hết, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Khả năng cần kí©h thí©ɧ một chút, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm, cần thiết một bước đi đúng chỗ."

Cũng chính vì cái cúi đầu này, Mạnh Nhạc Nhạc đã bỏ lỡ dáng vẻ tươi cười đầy ý xấu của người đàn ông.

Đúng là Tiêu Diệp đang cố ý, có thể nhìn thấy vẻ thẹn thùng của cô thật không dễ dàng.

Còn về chuyện thân phận, thật ra cũng không cần phải gấp gáp đòi ngay lập tức.

Cô gái anh thích ăn mềm không ăn cứng, nếu hiện tại anh cứ mượn cớ này để đòi thân phận, chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng.

Lấy lui làm tiến mới là thượng sách.

Còn về chuyện "kí©h thí©ɧ", Tiêu Diệp bỗng nhớ ra quyển sách đen hồi trước từng được một tên bạn tốt cứng rắn nhét cho, còn được vote là quyển kí©h thí©ɧ nhất trong "dòng văn học" này.

Lúc ấy anh đang nghiên cứu tâm lý học, xuất phát từ nguyên nhân muốn có thêm tư liệu để tham khảo cho phong phú nên cũng mở ra nhìn qua. Nhưng đọc xong lại chỉ thấy sách vở kiểu quái gì mà logic như cái quần què.

Cơ mà hiện tại cũng không có nguồn nào khác để tham khảo, anh chỉ có thể lôi quyển sách từ trong một xó xỉnh nào đó của ý thức ra.

Dựa theo bố trí trong sách yêu cầu, không ngờ lại đã đổi tất cả tên nhân vật thành tên của bọn họ.

Trong sách viết: "Sau khi Nhạc Nhạc tan học, lưng đeo cặp sách chen vào biển người tấp nập trên xe buýt."

Tiêu Diệp dựa theo sách miêu tả, chuẩn bị sân khấu: cặp sách —> get, dòng người —> get, xe buýt —> get.

Vì thế Mạnh Nhạc Nhạc bỗng phát hiện điều quỷ dị, Tiêu Diệp biến ra một chiếc xe buýt, bên trong chen chúc đủ loại người, còn nhét chiếc cặp sách Hello Kitty cho cô.

Cô không nhịn được thay đổi ánh mắt.

Ái chà chà, không thể ngờ nha, đồng chí quân nhân đặc chủng vì dân phục vụ, thực chất bên trong lại có loại sở thích này.

Có điều tình tiết này quả thật rất kí©h thí©ɧ, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được mà thấy rạo rực, bím nhỏ đã lâu không ăn mặn giờ cũng ngo ngoe rục rịch cả lên.

Mắt thấy người đàn ông chuẩn bị kéo cô lên xe, Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng nhắc nhở:

"Chúng ta còn chưa thay quần áo mà."

"Quần áo? Thay quần áo gì cơ?" Tiêu Diệp buồn bực, sao trong sách không thấy viết? Bọn họ đều đang mặc quần áo đấy thôi, còn muốn đổi gì nữa?

Chậc, hóa trang cũng giống qua nha, còn cấp cho cả cặp sách, nhưng lại không cho quần áo là sao?

Thôi được, cũng cần giữ chút tôn nghiêm cho quân nhân người ta, Mạnh Nhạc Nhạc phối hợp mở miệng:

"Cho em một bộ đồng phục, em lạnh."

Tiêu Diệp hơi không hiểu, nhưng vẫn cho cô quần áo, còn cố ý chỉnh độ ấm của thế giới lên cao.

Chờ cô gái đã hoàn toàn đổi sang đồng phục, đeo cặp sách Hello Kitty nhỏ xinh, còn đổi mái tóc dài đang xõa thành bím tóc, quả thực cực kỳ giống thiếu nữ vị thành niên đang chờ đón xe buýt.

Tiêu Diệp giờ mới tỉnh táo trở lại, nháy mắt mặt mũi đã đỏ bừng lên.

Cái quỷ gì vậy? ? ?

Anh không có ! Anh không phải! Anh không có loại đam mê này thật mà! ! !

Nhưng Tiêu Diệp bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo leo lên xe buýt, chen đến phía sau Mạnh Nhạc Nhạc, muốn giải thích mấy câu.

Nhưng lại phát hiện cô gái xoay người lại trừng mắt nhìn anh một cái, nhỏ giọng mở miệng:

"Chú, xin chú đừng đi theo cháu nưa mà, bằng không cháu sẽ mách người lớn đó." Vừa nói còn nhìn nhìn bốn phía như rất sợ bị phát hiện, còn vội rụt vào trong góc, vừa nhìn đã biết là một cô gái nhỏ nhát gan sợ gặp phiền phức.

Vẻ mặt Tiêu Diệp đã ngây ra.

Đây là cốt truyện quái gì? Không thương lượng với nhau đã sao?

Cho nên anh - một sĩ quan bộ đội đặc chủng cao cấp - hiện tại lại phải sắm vai một tên già dê biếи ŧɦái đáng khinh đang bám theo thiếu nữ vị thành niên? ? ?

Tiêu Diệp sửng sốt tại chỗ đủ ba giây, anh hít sâu, thở ra, dứt khoát xin sự trợ giúp từ trong sách:

"Nhạc Nhạc trốn trong một góc xe, trong lòng tràn ngập âu lo sợ hãi. Đúng lúc này lại phát hiện, ông chú biếи ŧɦái kia đang nương theo dòng người di chuyển lại đây, gã đã cách cô càng ngày càng gần, cô đã không kịp trốn nữa, cuối cùng bị đè trên cửa sổ xe.

Bàn tay của gã từ dưới quần áo cô chui vào, bóp lấy hai vυ" còn chưa hoàn toàn phát dục của cô gái nhỏ, khẽ cười nói, "Để chú đây giúp em mát xa một chút, mới có thể từ cup A biến thành C."

Tiêu Diệp dựa theo đó ấn Mạnh Nhạc Nhạc lên cửa sổ xe, tư thế ít nhiều cũng giống.

Nhưng cố tình biểu cảm cùng động tác lại đơ như cây cơ, không hề giả trân tí nào. 🙃🙃🙃

Dựa theo cốt truyện yêu cầu, anh với bàn tay to vào trong quần áo Mạnh Nhạc Nhạc, bóp lên vυ" lớn mềm mại, mở miệng đọc như máy:

"Để chú... chú đây... Giúp em mát xa một chút, mới có thể từ cup A biến thành C." Nói đến vế sau đã lí nhí lướt cực nhanh, căng tai cũng không thể nghe rõ, ánh mắt anh đảo như rang lạc, căn bản không dám đối diện với cô.

Mạnh Nhạc Nhạc sửng sốt, bất chấp thiết lập mở miệng nói.

"Nhưng em đã là C rồi."

"Vậy, vậy, từ C biến thành A." 🙃

Mạnh Nhạc Nhạc đỡ trán.

Thôi được, kệ xác anh phát huy.

Tiêu Diệp đã hoàn toàn thiểu năng trí tuệ, căn bản không biết mình đang nói gì nữa, anh thật sự cảm thấy chơi trò đóng vai quá khó khăn.

Tuy rằng nhìn dáng vẻ nữ sinh mới lớn của Mạnh Nhạc Nhạc có chút kí©h thí©ɧ, nhưng cũng có cảm giác tội lỗi không được ổn lắm.

Trong sách tiếp tục viết: "Nhạc Nhạc không nhịn được kêu ra tiếng, ngay giây tiếp theo lại bị gã đàn ông liếc mắt cảnh cáo, cô vội bịt miệng, may mắn người bốn phía đều đang nói chuyện ầm ĩ, vẫn chưa chú ý tới động tác của hai người."

Mạnh Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đã nảy lên thình thịch, kỹ thuật diễn của Tiêu Diệp như đang gặp quỷ thì có!

Ai đời cứ trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào trán cô làm gì!

Nhưng so với kỹ thuật diễn đã kém thì bối cảnh xung quanh còn chán đời hơn. Bảo sao mấy người phụ trách bối cảnh cùng chỉ đạo diễn viên quần chúng trong phim ảnh cũng rất quan trọng.

Tất cả người trên xe vừa giây trước vẫn không nhúc nhích im như thóc, giây sau đã như nhận được chỉ thị gì, tự dưng mở miệng nói chuyện bô bô.

Điểm đáng sợ chính là: Bác gái xách giỏ đồ ăn lại cùng một bà cô bế đứa bé ở bên trò chuyện về kỹ xảo tháo lắp súng AK47, những người khác trên xe cũng sôi nổi bàn tán về các vấn đề quân sự.

Tỷ như, cái gì mà yêu cầu trang thiết bị quốc phòng trong nước, phương án đề đạt lên cấp trên về việc xây dựng chế độ cho quân đội... vân vân và mây mây. 🙃

Mọe ơi, rốt cuộc đây là dạng xe buýt quái quỷ gì???

.

-----------(tác giả)----------

Có lời nói:

Gần đây có rất nhiều tiểu khả ái nhắn tin Weibo cho ta, nói vòng bạn bè của ta thật ra có rất nhiều kẻ trộm văn, còn có người chụp hình gửi, ta vừa up 44 chương, người ta cũng đã đăng đến 43 chương.

Nhân đây ta cũng có lời rất muốn nói với mấy kẻ kia. Ta có thuê các người PR sao? Dù là không trục lợi thì ít nhất cũng nên up sau từ 5 chương trở lên chứ?

Thậm chí có kẻ trục lợi còn nói đó là của họ.

Thật luôn đấy??

Tác giả gõ cả một ngày văn, các người một giây đã copy xong. Hiện tại liền thành của mấy người rồi?

Áng văn này đến bây giờ là 49 chương, cũng đã sắp 14 vạn chữ, tổng cộng mới được có 1039 PO, cũng chính là 2 tệ 2 xu tiền, bình quân mỗi chương không đến 5 xu.

Nếu, vẫn có một ít các độc giả xuất phát từ đủ các loại nguyên nhân không thể chi tiền, hoặc vẫn muốn đọc trộm văn, ta cũng sẽ cố hết sức thông cảm cho mọi người.

Nhưng ta hy vọng mọi người tới PO ủng hộ cho các tác giả một chút, không nhất thiết phải là ta, còn có rất nhiều tác giả ưu tú khác.

Thậm chí trong PO còn có rất nhiều truyện không cần thu tiền, chỉ cần nhắn lại một chút ủng hộ, dùng trân châu không cần tiền để mua đánh thưởng một chút là được.

Mỗi lần ta nhìn thấy mọi người có lời ủng hộ, chào hỏi, cảm ơn đã phát chương, cảm ơn đại đại Ở NHỮNG NƠI ĂN CẮP, ta đều cảm thấy khó chịu.

Có lẽ hôm nay các ngươi không có biện pháp để ủng hộ tác giả, nhưng ta tin tưởng một ngày nào đó, luôn có một áng văn làm mọi người sẽ muốn ủng hộ một chút, cho dù không phải truyện của ta cũng không so.

Bởi vì chúng ta đều muốn mỗi ngày được hạnh phúc vui vẻ, một ngày nào đó chúng ta có thể vừa xem truyện vừa thảo luận, cùng nhau cười, cùng nhau anh anh anh khóc.

Áng văn này ta vốn dĩ chỉ định viết một quyển thịt văn ngốc nghếch, về sau đã dụng tâm càng ngày càng nhiều.

Toàn bộ kỳ nghỉ đông trừ bỏ thăm người thân, vẫn luôn cắm cùi viết. Giáo viên bố trí cho đi thực tập cũng chưa hoàn thành.

Nhưng mà hiện tại ra đã rất tức nên mới nói ra đây.

Hy vọng các bạn nhỏ không cần phiền ta. Viết văn lúc sau mới phát hiện, có đôi khi thật sự không thể trách một vài tác giả bỏ hố.

Ai cũng đều có cuộc sống của họ. Mà cố gắng viết văn chẳng kiếm được gì, tất nhiên sẽ dồn tinh lực cho những việc khác, cho dù thật sự yêu thích thì cũng chỉ có giới hạn mà thôi.

Để rồi cuối cùng bị người sao chép trục lợi vậy sao???