Chương 1: Nhất Mộng - Anh Kế

Tô Tố Nhiên nằm trên giường, cặp chân dài thon thả vắt chéo nhau, mắt hạnh chăm chú nhìn trần nhà. Cô bị hệ thống đưa đến đây đã ba ngày, tâm lí cũng dần dà thích ứng. Nhưng Tô Tố Nhiên trong lòng vẫn luôn buồn bực, dù sao những lời chê bai đó cũng chỉ thốt ra trong chốc lát, hơn nữa cũng đâu thực sự ảnh hưởng tới các hệ thống.

Cô quả thực không đáng bị xe đυ.ng, nằm thực vật ở thế giới thực, chỉ để nhập mộng rồi thực hiện bảy giấc mơ mùa xuân vô lí này. Càng nghĩ càng tức, Tô Tố Nhiên không kiềm chế được đập mạnh lưng xuống giường.

“Tố Nhiên, con làm sao đấy? Không khoẻ trong người sao?” Phía bên ngoài truyền đến giọng nói lo lắng của Chu Chính Điền, cha dượng của Tô Tố Nhiên ở giấc mộng đầu tiên.

Mẹ của Tô Tố Nhiên, Trương Nhã, là một người phụ nữ quyết đoán và độc lập. Năm xưa khi cuộc hôn nhân đầu tiên kết thúc không mấy vui vẻ, bà dẫn theo Tô Tố Nhiên rời khỏi thành phố A, tránh xa khỏi chồng cũ một cách triệt để.

Tô Tố Nhi không muốn để bà bận tâm nên cũng không hề liên lạc thường xuyên với bố ruột. Suốt một năm sau đó, Trương Nhã gặp Chu Chính Điền rồi phải lòng ông, hai người yêu đương vài tháng rồi chính thức dọn về sống chung.

Chu Chính Điền là kỹ sư tin học, làm việc tại một công ti điện ở thành phố C, vợ bất hạnh mất sớm để lại ông một mình nuôi dưỡng con trai, hơn Tô Tố Nhiên hai tuổi.

“Lại làm sao nữa? Cam Cam, còn không xuống ăn tối thì mẹ không chừa lại đâu đấy.” Trương Nhã khoanh tay đứng ngoài cửa, giọng nói đanh thép nhưng ẩn chứa vài phần bất lực.

Chu Chính Điền một bên nhẹ giọng khuyên bảo bà, “Không sao, chắc là Tố Nhiên chưa đói. Nếu con không muốn ăn thì em cứ chừa phần lại cho nó.”

Tô Tố Nhiên rất ưa ông bố dượng này, ông là tuýp người nhẹ nhàng nho nhã, lại cần mẫn dịu dàng. Vừa định bước xuống giường, phía bên ngoài lại truyền đến giọng nói khàn khàn lạnh lùng.

“Định bao giờ mới ăn cơm ạ?.” Chu Tước xoa xoa đầu tóc như cái ổ gà, sau một ngày đánh điện tử với lũ bè bạn, mắt anh đã sớm chịu không nổi, “Không ăn thì con ăn trước. Công chúa ngủ trong rừng còn chả phải cần hoàng tử hôn để tỉnh lại ăn cơm đó sao? Cô ta muốn chết đói thì cứ như vậy một mình đi.”

Nói rồi hai tay xỏ túi quần, loẹt xoẹt xuống lầu.

“Tố Nhiên, đói thì cứ xuống nha con.” Một hồi lâu sau, Chu Chính Đình mới lên tiếng, sau đó là tiếng dép rời đi của ông và Trương Nhã.

Chu Tước hơn Tô Tố Nhiên hai tuổi, nghiễm nhiên là anh trai kế của cô. Cả hai học chung trường cấp ba, cô năm đầu anh năm cuối.

Ở trường Chu Tước được mệnh danh là khổng tước cao ngạo, mắt phượng mũi cao môi mỏng, dưới khoé mắt là giọt lệ nhỏ, khiến gương mặt đẹp trai có phần lả lơi hư hỏng lại không kém phần hấp dẫn quyến rũ

Điều đáng nói là tính cách Chu Tước thật sự rất tệ, không giống cha anh ôn hoà như gió xuân, Chu Tước là một cơn bão âm trầm, nhẹ nhàng tiềm ẩn nhưng đầy bão bùng giông tố.

Tô Tố Nhiên may mắn được chọn anh làm đối tượng trong giấc mộng lần này.

Nghĩ tới việc dụ dỗ cơn bão này lên giường, rồi nhận lấy cơn mưa ơn trạch của anh lên người. Tô Tố Nhiên bất giác cười ra tiếng.

Mẹ nó, còn ai xui xẻo hơn cô nữa không?