Chương 1

Thời điểm Thẩm Nghênh bị hệ thống ngược văn mạnh mẽ trói định, cũng không có bất kì cảm xác mâu thuẫn gì.

Nàng vừa mới gặp một chuyện gây đả kích rất lớn , lại vì bất cứ chuyện gì cũng không chịu nỗ lực dù chỉ nửa phần, chỉ nghĩ đến lười biếng tản mạn đi xong quãng đời còn lại, có thể hưởng thụ thêm về vật chất đương nhiên là tốt nhất.

Bởi vậy Thẩm Nghênh cảm thấy chính mình cùng hệ thống ngược văn ăn nhịp với nhau, lập tức đồng ý trói định.

Những từ ngữ vừa đe dọa vừa dụ dỗ hệ thống đều chuẩn bị tốt một chữ cũng không dùng được.

Hệ thống ngược văn bọn họ có tiếng là không được người chơi ưa chuộng, thông thường đều là lựa chọn người chơi gần chết, lợi dụng cái giá là sinh mệnh để cường mua cường bán.

Đây vẫn là lần đầu tiên không cần rắc rối liền được người chơi nhanh chóng đáp ứng, thuận lợi đến mức làm người ta muốn đi đến tiệm vé số thử vận may.

【…… Rất tốt. Nếu ký chủ đã đồng ý trói định, kế tiếp hệ thống sẽ mở ra nhiệm vụ.】

Thẩm Nghênh tỏ vẻ không thành vấn đề, thậm chí hỏi: “Sau khi trói định ta xem như chính thức nhận chức sao? Hệ thống các ngươi không thể dễ dàng khai trừ ký chủ đúng không?”

Hệ thống nghe vậy có chút cảm động, trước nay đều là người chơi gấp không chờ nổi muốn cởi trói, khi nào có người sợ hãi bị bọn họ khai trừ?

Lúc này hảo cảm của hệ thống đối với ký chủ mới gia tăng mãnh liệt, vội vàng nói:【Ký chủ yên tâm, hệ thống chúng ta không thể chủ động cùng người chơi giải trừ khế ước.】

【Đương nhiên tương ứng với nó, người chơi muốn cùng hệ thống giải trừ khế ước, giá tích phân phải trả cũng vô cùng xa xỉ.】

Thẩm Nghênh hơi cân nhắc một chút liền minh bạch.

Đây là lấy quyền hạn cởi trói cho chính mình, đổi lấy cái giá cao phải trả cho hệ thống dành cho người chơi muốn rời khỏi.

Rốt cuộc dựa theo tiêu chuẩn tích phân hệ thống đưa ra, thông thường người chơi trải qua một thế giới nhiệm vụ có thể kiếm mấy ngàn tích phân đã là biểu hiện không tồi, mà để cùng hệ thống cởi trói ước chừng yêu cầu khoảng 100 vạn tích phân.

Sau khi ý thức được chính mình sẽ không phải lo lắng vấn đề thất nghiệp, Thẩm Nghênh cười: “Bắt đầu đi.”

Giây tiếp theo, hoàn cảnh chung quanh liền kịch liệt biến hóa.

Thẩm Nghênh xuất hiện ở bên trong một con hẻm nhỏ tối tăm, lúc này trời còn đang mưa to.

Nàng cầm ô trong tay, đứng trước một đống túi rác màu đen, một người đàn ông cả người ướt sũng ngã ở nơi đó.

Chiếc áo sơ mi đen trên người người đàn ông ướt đẫm, bám chặt vào cơ thể càng làm cho thân hình cơ bắp của anh ta lộ rõ, dù ở trong ánh sáng yếu ớt cũng có thể nhìn thấy đường nét và ngũ quan ưu việt trên khuôn mặt của anh ta.

Thẩm Nghênh tức khắc liền ngượng ngùng, vội vàng đi lên đón lấy người đàn ông, theo ký ức trong đầu nguyên chủ đưa về nhà.

Trong lòng một bên vui mừng còn một bên cùng hệ thống khách sáo nói: “Thế này cũng quá khách khí, còn chưa bắt đầu làm việc liền phát đàn ông.”

“Yên tâm, nếu ta đã là một phần của hệ thống, sau này cũng tuyệt không hai lòng, cho dù đối với cái eo này —— không phải, đối với tâm ý của các ngươi ta cũng sẽ tận hưởng tốt.”

Hệ thống một đầu óc đầy dấu chấm hỏi, tiếp theo mới phản ứng lại kẻ vô lương tâm này cư nhiên cho rằng đây là phân đoạn phúc lợi ?

【…… Đây là nam chính, nhiệm vụ đã bắt đầu rồi.】

Tiếp theo liền đem cốt truyện của thế giới này đưa cho Thẩm Nghênh.

Thẩm Nghênh mới vừa đem người đàn ông thả lên giường, cốt truyện liền liên tục ùa vào trong óc.

Đây là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết thời xưa, nữ chính trong đêm mưa nào đó ra cửa ném rác, trong lúc vô tình cứu đại lão Lộ Lâm Nguy bị người khác ám toàn.

Từ đây trong lòng đại lão hung ác nham hiểm cố chấp xuất hiện một tia sáng, nhưng đối với nữ chính mà nói, lại là lúc bi kịch bắt đầu.

Lộ Lâm Nguy lấy danh nghĩa cảm kích đem nữ chính mang theo trở về, thực tế lại là giam cầm bên người chính mình, để nàng suốt ngày đối mặt với sự giám thị cùng khống chế khiến người khác hít thở không thông.

Những người bên cạnh Lộ Lâm Nguy cảm thấy thân phận nữ chính không xứng, đối với nàng làm khó dễ bằng mọi cách, mà nữ chính yếu đuối chỉ biết lựa chọn nén giận.

Nhóm đối thủ của Lộ Lâm Nguy cũng bởi vì hắn đột nhiên nhiều ra thêm một cái nhược điểm mà mừng rỡ như điên, chuyện tiếp theo nghênh đón nữ chính chính là lừa gạt lợi dụng bắt cóc ám toán nhiều không đếm được.

Có biến nguy thành an, cũng có người mang lại cho nữ chính những thương tổn không thể cứu vãn.

Thời điểm tiểu thuyết kết thúc, nữ chính đã bởi vì các loại chịu ngược tra tấn, mất đi nửa cái mạng, nửa đời sau đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Hệ thống sợ vừa đến đã gặp nhiệm vụ hung tàn như vậy đả kích tính tích cực của Thẩm Nghênh, vội vàng nói:【Kỳ thật rất nhiều bi kịch đều không phải là không thể lẩn tránh, hệ thống chỉ cần người chơi chấp hành đúng cốt truyện tất yếu của nam nữ chính mà thôi. 】

【Tình cảnh thê thảm của nữ chính, rất nhiều thời điểm cũng là do sự yếu đuối và dễ tin người khác của nàng tạo thành.】

Đương nhiên lời nói là nói như vậy, thực tế chuyện xưa của nữ chính ngược văn lấy trung tâm là việc chịu ngược, sự chi phối của cốt truyện không phải chỉ dựa vào tính cách là có thể lẩn tránh.

Nếu không cũng sẽ không có nhiều người chơi cuối cùng không chịu nỗi ngược đãi liền lựa chọn hình thức tử vong để thoát ly như vậy.

Hệ thống không thấy Thẩm Nghênh đáp lại, nhưng động tác băng bó miệng vết thương cho nam chính lại lưu loát, cũng không có bởi vì tiếp thu cốt truyện sinh ra cảm xúc lười biếng, tức khắc yên tâm không ít.

Lộ Lâm Nguy bị thương không tính là nghiêm trọng, chủ yếu bởi vì thuốc, giờ phút này mới suy yếu hôn mê.

Sau khi xử lý tốt cho hắn, thời gian đã là đêm khuya, Thẩm Nghênh đem một người đàn ông lớn như vậy về nhà, cũng là mệt đến quá sức, ngã đầu liền ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Lâm Nguy bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm tỉnh.

Hắn có chút gian nan mở to mắt, đập vào mắt chính là một khung cảnh xa lạ.

Ngay sau khi tỉnh lại, sắc mặt Lộ Lâm Nguy trầm xuống, ngày hôm qua hắn bị người bản thân tín nhiệm ám toán, trả một cái giá đắt mới có thể trốn thoát.

Trước khi kiệt sức ngất xỉu, hắn giống như là nhìn thấy một bóng người màu trắng hướng về phía hắn đi tới.

Lúc này cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ, Lộ Lâm Nguy cảnh giác nhìn qua, liền nhìn thấy một cô gái trẻ đứng ở nơi đó.

Thấy hắn tỉnh lại, biểu tình trên mặt có chút ngoài ý muốn, ngay sau đi về phía hắn, đối với hắn vươn tay ——

Hình ảnh cùng tối hôm qua trước khi mất đi ý thức chồng lên nhau.

Chính là nàng!

Thẩm Nghênh dùng mu bàn tay thử trán đối phương, mở miệng nói:“Giống như là có chút phát sốt, còn có cảm giác gì khác không?”

Lộ Lâm Nguy dùng một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía nàng, làm lơ miệng vết thương bởi vì đứng dậy dẫn đến đau đớn: “Cô đã cứu ta?”

Thẩm Nghênh cười cười: “Lúc ấy anh chảy máu, cũng không thể mặc kệ.”

“Số điện thoại người thân của anh là gì? Muốn ta giúp anh liên hệ người nhà không? Thời điểm ngày hôm qua anh ý thức không rõ còn ngăn cản ta đưa anh đi bệnh viện.”

Lộ Lâm Nguy trầm mặc trong chốc lát, ngay sau đó nói:“Không cần, ta ở chỗ này vài ngày.”

Vừa lúc xem mấy ngày hắn biến mất, người nào sẽ ngoi đầu lên.

Không hổ là nam chính bá đạo của tiểu thuyết cẩu huyết thời xưa, có thể mặt không đổi sắc nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.

Nhưng Thẩm Nghênh lại không hề ngượng nghịu, phảng phất việc này cũng rất đương nhiên nói:“Tốt, anh nghỉ ngơi trước đi, ta đi tìm thuốc hạ sốt.”

Lộ Lâm Nguy nhìn khuôn mặt đơn thuần của nàng, nội tâm bởi vì bị phản bội mà huyết sắc cuồn cuộn nhẹ nhàng đi một ít.

Hắn thực vừa lòng một bộ dáng ôn nhu thuận theo của nàng, bị phụ nữ bày tỏ tình yêu đối với Lộ Lâm Nguy quá mức dễ dàng, có người đối với hắn vừa gặp đã yêu cũng là chuyện thực sự bình thường.

Nàng nhất định cũng như vậy, cái này làm cho trong lòng Lộ Lâm Nguy đối với việc để ý đến nàng tìm lại được sự cân bằng.

Thẩm Nghênh thực mau tìm ra thuốc hạ sốt, trong tay còn mang theo một hộp cháo.

Lộ Lâm Nguy uống thuốc xong, lại đối với bữa sáng kén cá chọn canh, hắn chau mày, đang muốn nói gì đó, trong phòng liền vang lên một hồi chuông điện thoại.

Thẩm Nghênh liếc nhìn người gọi, thuận thế ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng bên kia liền truyền đến một tiếng rít gào ——

“Cô hiện tại ở đâu? Đã 9 giờ rưỡi còn chưa tới công ty, tháng này đừng nghĩ đến việc lấy được chấm công hoàn hảo.”

Thẩm Nghênh nghe vậy thuận thế nói: “Vậy ta không đi làm nữa, vừa lúc trong nhà có người bệnh phải chăm sóc, không dư ra được thời gian.”

Vừa nói chuyện, Thẩm Nghênh vừa ra khỏi phòng

Đầu bên kia nghẹn, ngay sau đó cười lạnh: “Bộ dáng này là uy hϊếp ai vậy? Không làm cũng có thể, vô cớ bỏ bê công việc chưa giải thích đã tự tiện từ chức, tiền lương tháng này của cô đừng nghĩ đến việc nhận được”

Thẩm Nghênh thưởng thức móng tay, đối với đầu bên kia nói: “Ngươi chẳng những tiền lương đến một phần cũng không được thiếu cho ta, mấy năm gần đây tăng ca cùng với vì nghiệp vụ công ty mà ứng ra kinh phí còn có tiền thường xuyên mua cà phê cho ngươi, tổng cộng ước chừng mười vạn, cho ngươi hai giờ liền gửi vào trong thẻ cho ta.”

Đầu bên kia bị chọc tức đến bật cười: “ Cô dọa ta? Ngày thường nhìn không ra nha Thẩm Nghênh, được được được, có bản lĩnh cô liền đi tìm người phân xử đi.”

“Đừng xúc động như vậy nha trưởng phòng.” Thẩm Nghênh cười cười: “Khách hàng quan trọng buổi chiều, kế hoạch chắc hẳn là không kịp một lần nữa làm lại đi? Chuyện này nếu như không thành công, tổn thất ít nhất cũng phải đến ngàn vạn.”

“Cô dám lấy cái này uy hϊếp ta?”

Nguyên chủ ở công ty cũng là một quả hồng mềm, năng lực công tác kỳ thật không tồi, bởi vậy phần lớn việc đều ném cho nàng.

Bởi vì cẩn thận, kế hoạch quan trọng khẳng định là giao cho nàng làm.

Bên kia cũng luống cuống:“Thẩm Nghênh, ngươi có biết hay không đây là phạm pháp?”

Thẩm Nghênh ngữ khí nhàn nhã: “Ta chỉ là năng lực công tác không đủ, không thể hoàn thành nhiệm vụ công tác nặng nề, cho dù tính tới việc đi đến toà án, cũng có đủ chứng cứ chứng minh.”

“Bất quá mặc dù loại chuyện này có thể mở được phiên toà xét cử, cũng là thật lâu sau này, trưởng phòng có muốn hay không trước hết nghĩ làm như thế nào để giữ được tờ đơn này lại?”

“Được, xem như ngươi lợi hại.” Trưởng phòng nói: “Tiền có thể cho ngươi, trước tiên ngươi đem bản kế hoạch gửi lại đây.”

Thẩm Nghênh cười một tiếng: “Thời điểm rửa sạch rác rưởi trong máy tính cũng đến rồi, tư liệu công tác chiếm của ta quá nhiều dung lượng, chơi game cũng không thông thuận.”

Trưởng phòng vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, ngươi chờ.”

Lần này không làm ra vẻ, tắt điện thoại không đến một phút, liền thu được tin nhắn đến từ ngân hàng, tốc độ này phỏng chừng vẫn là tự trưởng phòng ứng ra.

Thẩm Nghênh cũng không làm chuyện dư thừa, thu được tiền liền đem văn kiện gửi tới hộp thư của công ty, liền xóa bỏ hết thảy phương thức liên hệ liên quan đến công ty.

Nàng trở lại phòng, nhìn đến Lộ Lâm Nguy đã bắt đầu bưng cháo lên uống, còn có chút kỳ quái: “Hóa ra anh không chán ghét cháo sao?”

“Vừa mới thấy bộ dáng mâu thuẫn như vậy của anh, còn nghĩ muốn hay không tìm cho anh đồ ăn khác.”

“Ừ, cũng không phải không thể tạm chấp nhận.”

Lộ Lâm Nguy nghĩ thầm, nữ nhân này vì chăm sóc hắn không nói hai lời liền nghỉ việc, xem ra là đã động tâm đối với hắn.

Đối phương có tâm ý như vậy, hắn đương nhiên cũng không phải không thể chịu thiệt một chút.

Thấy mở đầu tốt đẹp, hệ thống cũng thực vui vẻ.

Nó mở miệng nói:【Ký chủ làm rất tốt, trong nguyên tác, thời điểm nữ chính mỗi ngày đi ra ngoài làm việc, nam chính đều bị bỏ lại dẫn đến không vui.】

【Ký chủ có thể nhanh chóng quyết định từ bỏ công việc, nói vậy lúc này độ hảo cảm của nam chính so với nguyên tác càng cao hơn.】

Thẩm Nghênh cười, ở trong đầu đáp lại hệ thống: “Không sai, ta đã là nữ chính ngược văn còn đi làm cái gì, có nam chính không phải là có hết thảy sao?”

【Chính là như vậy!】 hệ thống hưng phấn đến xoa tay, bao lâu không gặp được người cùng hệ thống phù hợp như thế?

Nhưng mà thật lâu về sau, mỗi khi hệ thống quay đầu lại nhìn những lời này, nước mắt liền sẽ lã chã mà rơi xuống.

Thể chất của Lộ Lâm Nguy so với Thẩm Nghênh tưởng tượng còn tốt hơn, không quá ba ngày, thân thể của hắn liền gần như trở nên hoàn toàn khỏe mạnh.

Vô luận nguyên tác như thế nào, ít nhất ở thời kỳ này, Lộ Lâm Nguy biểu hiện không xem như là khó có thể ở chung.

Chẳng qua đối với mỗi sự kiện nhẫn nại của hắn rất nhanh đạt đến cực hạn.

Cơm trưa qua đi hắn ngăn đón Thẩm Nghênh, ánh mắt nguy hiểm nói: “Buổi tối cô chuẩn bị cho ta ăn cái gì?”

“Vẫn là uống cháo đi, anh còn chưa có hoàn toàn tốt lên ,ăn thanh đạm.”

“Lại là cơm hộp?”

Thẩm Nghênh nói: “Không cần, đêm nay có thể ăn đồ nhà làm.”

Lộ Lâm Nguy nghe vậy mới vừa lòng gật gật đầu, dương cằm nói: “Ta không ngại tay nghề của cô kém, nhưng ít ra cô phải luyện tập nhiều lên, làm nhiều lần sẽ có thể ăn được”

Thẩm Nghênh chấp nhận, liên tục gật đầu nói: “Ta cũng cho rằng nên như vậy.”

Sau đó em trai ruột của nguyên chủ buổi chiều từ trường học trở về, sau khi mở cửa còn chưa có từ việc khϊếp sợ khi ở trong nhà nhiều thêm một người đàn ông phục hồi tinh thần lại, đã bị Thẩm Nghênh kéo vào phòng bếp.

“Bên ngoài đó là ai?”

“Phiếu cơm dài hạn về sau của chị gái em.”

“Chị yêu đương? Còn tại thời điểm ba mẹ không ở nhà đem người về? Em muốn nói cho mẹ.”

Thẩm Nghênh có lệ nói: “Ừ ừ ừ, em cứ tùy tiện, làm cơm trước đã.”

Thẩm Diệu tức giận cười: “Chị nằm mơ à? Để em nấu cơm? Thời điểm mẹ đi nói như thế nào? Bảo chị chăm sóc tốt cho em.”

“Ngày hôm qua em còn nhắn cho chị nói muốn ăn sườn heo chua ngọt, chị làm tốt rồi sao? Còn có quần áo em đã mang về, giặt sạch cho em.”

Nói rồi chuẩn bị đi ra khỏi phòng bếp, đi gặp người đàn ông của chị mình.

Thẩm Nghênh một phen túm chặt một đầu lông mềm của Thẩm Diệu kéo lại, trước lúc hắn tức giận phát hỏa mở miệng nói: “Dạo này nơi nơi tích cóp tiền đúng không?”

“Ở chỗ này của chị đều tìm lấy cớ xin hai lần, chuẩn bị đến sinh nhật của cô gái em đặc biệt ghi lại thông tin kia?”

“Em ấy biết người nào đó thích cởi truồng khiêu vũ ở nhà không? Biết người nào đó tò mò mặc váy và tất chân của chị gái sao? Biết người nào đó đi nặng bị chó đuổi đến không kịp lau không?”

Sắc mặt Thẩm Diệu phát hồng, da đầu đều đã tê rần: “Chị dám, em sẽ nói cho mẹ.”

Giây tiếp theo Thẩm Nghênh liền móc di động ra, ấn vào ghi âm, thanh âm hắn vừa mới nói chuyện từ bên trong truyền ra ngoài.

Thẩm Nghênh cười cười: “Biết người nào đó mười bảy mười tám tuổi cái gì cũng đều tìm mẹ không?”

Thẩm Diệu quỳ: “Chị, Chị , em là em ruột của chị, chị đừng có làm bậy.”

Thẩm Nghênh hất cằm về phía bệ bếp, Thẩm Diệu cọ tới cọ lui nói: “Nhưng, nhưng em cũng chưa từng nấu cơm? Em chỉ nấu được mì thôi.”

Thẩm Nghênh mở ra cho hắn một video dạy nấu ăn: “Cách thời gian đến cơm chiều còn sớm, từ từ làm đi.”

“Luyện tập nhiều lần, làm nhiều chung quy lại cũng có thể ăn được.”

Thẩm Diệu bĩu môi: “Nếu như cuối cùng cũng khó ăn thì sao?”

“Không quan hệ, em đã nỗ lực rồi.”

Thẩm Diệu nghe vậy đang muốn thở phào nhẹ nhõm, liền nghe chị hắn nói tiếp: “Đơn giản là tình yêu còn chưa có bắt đầu liền đã kết thúc, thiếu niên nào mà không trải qua quá loại đả kích này, em nói có đúng không?”

Thẩm Diệu chạy nhanh qua đeo tạp dề, đem chị của hắn đẩy đẩy ra phía cửa: “Đi đi đi, đừng làm trở ngại cho em phát huy.”

Một lần đi vào này chính là ba tiếng.

Tới thời điểm cơm tối, Thẩm Diệu hưng phấn bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra.

“Chị, em phát hiện em còn rất có thiên phú nấu ăn, hương vị tuyệt, so với đồ ăn mẹ làm ăn càng ngon hơn.”

“Không nghĩ tới em còn có cái trù nghệ này, lần sau có thể mời Lệ Lệ về nhà bộc lộ tài năng.”

Thẩm Nghênh vốn dĩ không trông cậy vào chuyện gì, xem thức ăn trên bàn hương thơm màu sắc hương vị đầy đủ, cũng coi như là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Duy độc Lộ Lâm Nguy ôm cánh tay ngồi ở chỗ kia, ánh mắt bất mãn nhìn Thẩm Nghênh đều tràn ra bên ngoài.

Thẩm Nghênh đưa cho hắn một chén cháo, mở miệng nói: “Ăn đi, ngao rất thơm.”

“Cô nói đây là nấu ở trong nhà?”

Thẩm Nghênh buông chiếc đũa, giơ tay nhắm ngay Thẩm Diệu, trịnh trọng nói: “ Em trai của ta Thẩm Diệu, là huyết mạch của Thẩm gia, là thành phần quan trọng nhất trong sổ hộ khẩu, ngày thường không dễ gì mời hắn nấu cơm, chỉ có khách quan trọng mới có thể để hắn làm.”

Nói tới đây Thẩm Nghênh mắt trông mong nhìn Lộ Lâm Nguy: “Cái này đã là chiêu đãi trịnh trọng nhất mà ta có thể lấy ra rồi.”

Thẩm Diệu nghe vậy vò đầu ngây ngô cười: “Hắc hắc! Kỳ thật cũng không ưu tú như vậy, em chỉ là so với người bình thường thông minh hơn mà thôi.”

Lộ Lâm Nguy nghẹn họng nhìn biểu tình ngu ngốc kia, đến cảm giác thèm ăn cũng mất.

Kết quả thình lình đã bị Thẩm Nghênh gắp cái đùi gà đẩy vào trong miệng, Lộ Lâm Nguy khó thở, trừng qua liền thấy trên mặt nàng mang ý cười, lửa trong lòng lại bị một trận gió cuốn đi.

Nếm nếm, hương vị thế nhưng thật sự cũng không tệ lắm, tuy rằng so với đầu bếp đứng đầu còn kém xa, nhưng lại có một phong vị đặc biệt.

Thẩm Nghênh thấy biểu tình của hắn liền biết hắn khá vừa lòng, liền đem một cái đùi gà còn dư lại trong mâm cũng gắp cho hắn.

Đũa của Thẩm Diệu duỗi vào khoảng không, tức khắc bỏ cuộc: “Tốt, em vất vả một chuyến một cái cũng không lấy được, cái kia là em giữ lại để cuối cùng hưởng thụ.”

Thẩm Nghênh thu phục xong Lộ Lâm Nguy, đối với Thẩm Diệu lại là đến diễn cũng không muốn.

“Bởi vì hắn so em càng quan trọng hơn.”

Thẩm Diệu thật mau tức đến phát khóc, mà Lộ Lâm Nguy nghe vậy lại ngẩng đầu lên.

Hắn không phải chưa từng nghe qua lớn mật trực tiếp thông báo như vậy, nhưng chưa bao giờ có lần nào giống như bây giờ, độ cong ở khóe miệng không có cách nào áp xuống.

Hệ thống nhìn độ hảo cảm của nam chính tăng lên không ngừng, đối với ký chủ mới này càng thêm vừa lòng.

Thời gian trôi qua nhanh như bay, thời điểm Lộ Lâm Nguy khỏi hẳn, người trong tay hắn cũng vừa lúc xử lý xong.

Hắn gần nhất tuy rằng không có lộ diện, lại cùng thân tín tín nghiệm tuyệt đối liên hệ, ở nơi tối tăm quan sát bố cục, nhất cử bắt được rắn độc bên người đã che giấu nhiều năm.

Hôm nay đúng thời điểm

Dưới lầu nhà Thẩm Nghênh đột nhiên tụ tập mấy chục chiếc siêu xe làm người nghẹn họng nhìn trân trối, cái này làm cho cư dân tiểu khu cũ xưa hoàn toàn oanh động.

Người trên xe bước xuống đều là những người đàn ông cường tráng mặc vest đen, cầm đầu bọn họ lập tức đi tới nhà của Thẩm Nghênh.

Thẩm Diệu mở cửa, chân đều thiếu chút nữa mềm nhũn, lại thấy những người mặc tây trang đen đó đều cung kính đối với phiếu cơm dài hạn của chị hắn ——

“Lộ tiên sinh!”

Lộ Lâm Nguy gật gật đầu, sau khi cùng người mặc vest đen nói chuyện với nhau vài câu, đi đến trước mặt Thẩm Nghênh.

Ánh mắt hắn lúc này có chút thâm tình: “Ta phải đi về.”

Trên mặt Thẩm Nghênh tràn đầy không tha:“Thế này liền đi rồi? Không ở thêm vài ngày nữa?”

Nhóm mặc vest đen tuy là nhìn đã quen trường hợp này, nghe vậy cũng nhịn không được nhìn người phụ nữ trước mặt lão đại.

Lộ Lâm Nguy nghe vậy trong lòng sung sướиɠ, thanh âm thế nhưng có vẻ ôn nhu: “Có một số việc nên xử lý, chờ ta xử lý xong lại ——”

Hắn hít sâu một hơi, có chút gian nan nói ra những lời chưa từng nói: “Đây là lần duy nhất anh nói những lời này với em”

“Em là ánh sáng chiếu vào sinh mệnh của ——”

Nói còn chưa dứt lời, liền nhìn đến ánh sáng trong sinh mệnh của hắn đem tay với vào trong túi đào đào, tiếp theo móc ra một mã thanh toán.

Đối với hắn nói: “Nếu phải đi, bằng không trước tiên đem tiền viện trợ thanh toán một chút?”